Chương trước
Chương sau
Mộng Dao đưa Từ Tuấn lên phòng thay thuốc. Ánh mắt Từ Tuấn vẫn luôn nhìn lấy cô chằm chằm giống như sợ rời khỏi một phút thôi thì cô sẽ bỏ đi mất.

“Từ Tuấn anh đừng nhìn em nữa.”

“À… ừ… Anh xin lỗi.”

“Sao anh lại phải xin lỗi, người nên xin lỗi là anh ta mới phải. Lúc đó hai người đã nói gì với nhau mà xảy ra xô xát?”

“Chúng tôi nói về em. Hình như… lần này Tống Tri Hành đã quyết tâm rồi, anh ta muốn quay lại với em.”

“Anh ta muốn thì em phải quay về cùng với anh ta sao?”

Mộng Dao tỏ thái độ tức giận, còn không thèm quan tâm là bản thân đang khử trùng vết thương cho Từ Tuấn mà dí cồn vào vết thương thật mạnh tay khiến cho anh kêu lên một phát.

“Oái.”

Lúc này cô mới vội vàng hốt hoảng kiểm tra lại vết thương cho anh.

“Em xin lỗi, anh có làm sao không?”

“Suýt chút nữa thì anh là người đầu tiên bị xước da mà thành chảy máu rồi đó.”

“Em xin lỗi.”

Nhìn thấy phản ứng dữ dội của cô khiến Từ Tuấn cảm thấy rất lo lắng. Cô nói cô không còn yêu Tống Tri Hành. Cô nói cô không còn để tâm đến anh nhưng khi nhắc đến anh, cô lại phản ứng dữ dội như vậy.

Thường thì không còn để tâm đến một người nữa thì sẽ không còn bận tâm đến mỗi khi nhắc về người đó. Huống hồ chi Tống Tri Hành đã làm cho cô đau khổ như vậy, nếu như cô không còn chút tình cảm nào với anh thì làm sao làm sao phải phản ứng dữ dội như vậy?

“Mộng Dao, em định để Tống Tri Hành đứng đó miết sao. Có vẻ như anh ta không định sẽ quay về đâu. Anh biết em rất thương Giai Nghi, lần này anh ra đến còn bế theo con, em không phải là có ý định sẽ nhận con bé đó chứ?”

Cô im lặng đi cất hộp cứu thương, giọng nói của cô trở nên trầm lặng khác thường.

“Đúng là em rất thương Giai Nghi, con bé là đứa con em mang thai bảy tháng trời mà. Nhưng điều đó không có nghĩa là em bỏ qua những tổn thương mà anh ta gây ra cho em. Nó quá lớn và mỗi khi em nghĩ rằng thời gian qua em đã sống như một thế thân của người khác, em lại càng không thể tha thứ cho anh ta được.”

Từ Tuấn hiểu tính cách dứt khoát và mạnh mẽ của cô.

Khi cô yêu thì hết lòng mà khi cô buông bỏ cũng là lúc cô cạn tình nhất. Anh đã từng chứng kiến rồi, thật may vì cuối cùng anh cũng được cô tha thứ, chỉ là không thể lần nữa trở về bên nhau, nhưng được ở bên cạnh cô đối với anh cũng đủ mãn nguyện rồi.

“Mộng Dao.” Từ Tuấn nhẹ nhàng gọi tên cô.

“Sao vậy anh?”

“Nếu như cảm thấy khó chịu quá thì hay là em tạm thời đừng ra ngoài nữa. Anh ta đứng một thời gian cũng sẽ nản lòng mà bỏ đi thôi.”

Mộng Dao chỉ khẽ gật đầu nhẹ, sau đó nâng bước chân nặng nề để trở về phòng. Tống Tri Hành đứng giữa trời nắng mà cứ nhìn vào trong nhà của Mộng Dao.

Anh không ăn không uống từ lúc đó đến tận trưa. Cái nắng nóng 37 độ trên đảo như muốn thiêu chết mấy con chim rồi mà anh vẫn còn đứng đó.

Anh nhớ đến lời của mẹ anh nói trước khi đi. Muốn theo đuổi phụ nữ nhất định phải kiên trì, nhất là truy thê, phải nhẫn nại, mặt dày và không được nản lòng.

Người là anh làm mất, cho dù thế nào thì anh cũng phải tìm cách giành lại. Anh gây cho cô biết bao nhiêu tổn thương trong lòng, một chút khó khăn này có đáng là gì?

Trợ lý cảm thấy anh đúng là điếc không sợ súng. Rõ ràng là vừa mới nhập viện còn chưa kịp điều trị chấn thương đã tự mình chạy đến đây.

Còn bế theo cả con gái mới sinh đến nữa. Lần đầu tiên tôi thấy có người theo đuổi lại vợ còn bế theo cả con gái đấy. Mà cô có thèm đoái hoài gì đến anh đâu. Trong lòng cô, anh giống như cái gai trong mắt hận không thể nhổ đi được.

Nếu như sớm biết có kết quả này, tội gì lúc đó lại tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy?

“Chủ , anh có mệt không?”

“Không.”

“Nhưng mà tôi mệt. Tôi vừa bế vừa đứng che ô cho tiểu Giai Nghi tôi rất mỏi tay.”

“Vậy cậu đưa tôi bế đi.”

“Anh đứng đây suốt bốn tiếng đồng hồ rồi. Tống tổng, anh không đói à?”

“Không, tôi không đói.”

Tống Tri Hành vừa dứt lời thì chiếc bụng không biết nói dối của anh cũng vừa đánh trống. Trợ lý thấy như vậy mà bật cười nhưng cũng phải lấy tay che miệng vì anh biết tính cách của Tống Tri Hành, anh rất ghét ai cười cợt mình, không cẩn thận là đi ra đảo chơi với khỉ liền.

“Hay là chúng ta nghỉ truy thê mười phút đi ăn lấy sức đứng tiếp được không chủ tịch?”

“Tôi không nghỉ, có như vậy thì Mộng Dao mới thấy được tấm chân tình của tôi.”

Thư ký thầm thở dài. Người ra sớm đã chẳng để anh vào trong mắt anh lại còn mặt dày đứng đây chịu khổ.

“Nhưng mà tiểu Giai Nghi hình như đã đói rồi. Ngài không ăn cũng được nhưng tiểu Giai Nghi còn nhỏ, con bé cần phải ăn.”

“Vậy cậu đi pha sữa cho con bé đi.”

“Ở trên hòn đảo khỉ ho cò gáy này thì lấy đâu ra sữa cho con bé uống chứ?”

Tống Tri Hành đang đứng giữa trời nắng thấy Văn Lực cứ lèm bèm hoài khiến cho anh rất bực mình, trực tiếp rút ra cái tấm thẻ đen quyền lực đưa cho anh.

“Cầm lấy rồi câm cái họng cậu lại và đi tìm sữa cho con bé đi.”

Văn Lực nhìn tấm thẻ mà lắc đầu thở dài. Đừng tưởng mấy người có tiền thì hay lắm, sơ hở chút liền lấy tiền ra quát mắng người khác. Người như anh thì ai mà yêu cho được?

“Được, tôi đi, tôi đi là được chứ gì. Cho ngài đứng đây nắng chết luôn. Cái đồ cứng đầu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.