Trời mưa như trút nước, một trận bão cuốn trôi tất cả. Cuốn trôi luôn tất cả những đau khổ ở trong lòng.
Có một số chuyện đúng sai đã không còn quan trọng, người đó vốn dĩ đã chẳng còn cần câu trả lời của đối phương.
Ngay cả một lời giải thích cũng không cần. Một lời xin lỗi không thể khiến vết thương lành lại, nó chỉ khiến cho con người ta thêm dằn vặt mà thôi.
Người ra đi lòng không chút lưu luyến, kẻ ở lại trong lòng đầy bão giông.
Là anh nhẫn tâm với cô trước, hay người tàn nhẫn cuối cùng là cô đây?
Tống Tri Hành ngẩng đầu lên trời. Bầu trời rộng lớn như vậy nhưng không ôm được hết muộn phiền của anh. Những giọt mưa rơi xuống trên mặt, là giọt mưa hay là những giọt nước mắt mặn đắng hòa vào trong khóe môi?
Phải gom góp bao nhiêu thất vọng thì người ta mới có thể ra đi mà không quay đầu lại như vậy chứ?
Có phải anh là một người đàn ông rất tồi tệ hay không? Anh làm tổn thương trái tim cô hết lần này đến lần khác. Anh tàn nhẫn giẫm đạp lên trái tim cô. Xem nó như một trò đùa.
Giá mà chúng ta có thể hiểu rõ được trái tim của mình trước khi đem nó ra để tổn thương.
Anh bước đi trong vô định, trước mắt là màn mưa như trút nước. Tống Tri Hành không hề che ô, anh cứ thế bước đi trong mưa gió. Mặc kệ những trận mưa lớn cứ không ngừng trút xuống trên vai anh khiến cho toàn thân anh ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479456/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.