Tống Tri Hành vừa mới nói cái gì, loại tình cảm ghê tởm sao?
Thế nào là ghê tởm chứ? Cô ta thầm yêu anh là ghê tởm sao?
“Yêu một người thì có gì là sai chứ?”
“Yêu một người không sai nhưng vì cái gọi là tình yêu của cô mà khiến cho người khác phải chịu đau khổ thì xin lỗi tôi không cần.”
Tiêu Khả nghe anh nói như vậy, trong lòng như sụp đổ. Tình yêu mà bấy lâu nay cô ta tôn thờ, không tiếc dùng mọi thủ đoạn để đạt được hóa ra trong mắt anh lại chẳng đáng một xu.
Thì ra không chỉ có Mộng Dao là đáng thương yêu Tống Tri Hành trong đau khổ. Mà ngay cả một kẻ thông minh như cô ta, cũng là một kẻ đáng thương trong tình yêu với Tống Tri Hành.
Trong tình yêu, có kẻ được yêu và kẻ không được yêu. Kẻ được yêu thì vô tư mà người không được yêu thì đáng thương.
Tiêu Khả nhìn Tống Tri Hành cười lạnh.
“Tống Tri Hành, anh đúng thật là một kẻ đáng thương. Anh không biết tình yêu là gì cả. Anh nói anh yêu Trình Ý nhưng lại buông tay để cho cô ấy về bên người đàn ông khác. Anh bảo anh không yêu Mộng Dao nhưng khi cô ấy đau khổ, anh lại quay sang oán trách tôi. Rốt cuộc là tình yêu của tôi ghê tởm hay là tình yêu của anh mới đáng ghê tởm đây?”
Tống Tri Hành nghe cô nói thì trong người lại càng thêm hừng hực lửa giận. Anh biết là anh không tốt nhưng mà bị người phụ nữ giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479455/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.