Chương trước
Chương sau
Đột nhiên ngoài trời lúc này chợt đổ về một cơn mưa rất to. Kèm theo đó còn có cả tiếng sấm chớp giật đùng đùng. Mộng Dao nhìn ra bên ngoài trời mà trong lòng lo lắng.

“Như vậy thì làm sao mà về được đây?”

“Mưa to như vậy mà cậu còn đòi về? Cậu cứ ở lại đây một hôm đi. Mai trời sáng hãy về.”

“Vậy để mình gọi điện cho Tống phu nhân báo một tiếng.”

“Ừm, cậu gọi về bên đấy báo một tiếng đi.”

Người làm nhận được cuộc gọi của cô thì ngay lập tức thông báo với Tử Y. Nãy giờ nhìn thấy trời mưa bà đã rất lo lắng, không biết làm sao đón cô về đây.

“Alo, mẹ nghe nè Mộng Dao.”

“Hôm nay trời mưa nên con không về được nên con ngủ lại Phó gia một đêm ạ. Sáng sớm mai con sẽ quay về.”

“Ừ, trời mưa to lắm. Con về một mình mẹ cũng không yên tâm. Con cứ ở lại đi, mai hãy về.”

Điện thoại vừa cúp máy thì Tống Tri Hành vừa trở về, anh vừa đi vừa phủi vệt nước đọng trên vai áo.

“Trời hôm nay mưa to thật đấy!”

Anh đảo mắt nhìn một lượt không thấy Mộng Dao ở trong nhà thì anh thầm nghĩ chắc giờ này cô đã lên phòng nằm nghỉ rồi. Dù sao thì hôm nay trời cũng mưa to, cô lên phòng nghỉ sớm cũng tốt.

“Tống Tri Hành, con cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt rồi à?”

Tống Tri Hành không hiểu rốt cuộc là mẹ mình đang nói cái gì nữa. Anh thông suốt chuyện gì cơ chứ?

“Mẹ đang nói chuyện gì vậy?”

“Mẹ đang nói con và Mộng Dao đăng ký kết hôn sao lại không nói cho mẹ biết. Sớm biết như vậy mẹ đã không phải lo lắng rồi.”

Tống Tri Hành nhíu mày, tại sao mẹ anh lại biết chuyện anh và Mộng Dao đã đăng ký kết hôn rồi?

Chẳng lẽ Mộng Dao đã nói với bà? Nhưng chẳng phải anh đã dặn cô là không được nói với mẹ rồi sao?

Sao cô lại dám làm trái ý anh?

“Ai nói với mẹ vậy chứ? Là Mộng Dao sao?”

“Không phải là con bé nói.”

“Mẹ hãy quên chuyện đó đi. Dù sao thì con cũng sẽ sớm hủy bỏ giấy đăng ký kết hôn đó thôi.”

“Tại sao đã đăng ký rồi còn hủy bỏ? Đối với con tình yêu là trò đùa sao? Con làm vậy không sợ Mộng Dao tổn thương hay sao?”

“Đó chẳng qua chỉ là một sai lầm mà thôi. Đó chưa bao giờ là ý định của con, ai tổn thương thì có liên quan gì đến con.”

Chát!!!

Một tiếng đánh chát chúa vang lên khiến cho cả căn biệt thự phút chốc rơi vào yên lặng.

Tử Y vậy mà lại ra tay tát con trai mình.

“Tống Tri Hành! Mẹ dạy con trở thành loại người chỉ biết đổ lỗi cho người khác như vậy sao? Con sai lầm ngủ với con gái người ta đến có thai. Sai lầm đăng ký kết hôn với Mộng Dao rồi lại đòi hủy bỏ. Mẹ dạy con trở thành loại đàn ông máu lạnh không biết nặng nhẹ như vậy sao?”

“Tống Tri Hành, mẹ thật sự rất thất vọng về con.”

“Mẹ nói xong chưa? Mẹ có từng hỏi xem nếu như con cưới cô ấy, lỡ như tất cả đều cùng đau khổ thì sao? Đó là điều Mộng Dao muốn sao? Mẹ có từng hỏi cô ấy không?”

“Con không tự cho bản thân mình một cơ hội thì làm sao biết là không được?”

“Chuyện của con, mẹ đừng xen vào có được không?”

Tống Tri Hành tức giận lao lên phòng, nếu như còn đứng nói chuyện với Tử Y thì chắc chắn anh sẽ tức chết mất.

Nhưng khi anh vừa vào phòng lại không thấy ai trong phòng cả. Mộng Dao rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Anh muốn mở miệng hỏi nhưng vừa mới cãi nhau với mẹ xong. Anh lại còn nói là cô không hề quan trọng với anh, vậy thì anh tìm cô để làm gì?

Tống Tri Hành bước vào phòng tắm, anh gục đầu dưới vòi hoa sen để suy nghĩ. Rốt cuộc là dạo gần đây bản thân anh bị làm sao vậy chứ?

Rõ ràng là anh không thích Mộng Dao, nhưng cơ thể lại đặc biệt phản ứng với cô.

Rõ ràng là anh nói không nhận cô nhưng trong cơn say lại dẫn cô đi đăng ký kết hôn. Như vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Rốt cuộc là từ lúc Mộng Dao đến đây cô đã làm gì vậy chứ?

Tống Tri Hành tắm rửa xong bước ra ngoài, nhìn thấy chiếc giường trống trơn không có hình ảnh của cô nằm trên giường thì anh lại thấy thiếu cái gì đó.

Nhưng anh lại tặc lưỡi cho qua.

“Thôi kệ! Không có cô ta, càng rộng chỗ ngủ càng ngon.”

Nói rồi, Tống Tri Hành nằm ngả lưng xuống giường. Đã rất lâu rồi anh mới đi được ngả lưng trên chính chiếc giường của mình một cách thoải mái như vậy.

Không có ai tranh giành, không có ai càu nhàu hỏi anh có phải là đàn ông hay không.

Thế nhưng thế quái nào được một lúc nằm lăn qua lăn lại thế mà Tống Tri Hành lại không ngủ được. Anh bực mình ngồi bật dậy vuốt mặt.

“Ai chết tiệt! Sao thiếu cô ta mình lại không ngủ được chứ?”

Anh vội vàng lao xuống lầu, Tử Y đã đi ngủ rồi, chỉ còn lại một vài người làm vẫn đang dọn dẹp. Anh giả vờ hỏi lơi:

“Mộng Dao đi đâu rồi?”

“Dạ thiếu phu nhân đi về Phó gia chơi rồi ạ. Bảo là đêm nay sẽ không về nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.