Đột nhiên ngoài trời lúc này chợt đổ về một cơn mưa rất to. Kèm theo đó còn có cả tiếng sấm chớp giật đùng đùng. Mộng Dao nhìn ra bên ngoài trời mà trong lòng lo lắng.
“Như vậy thì làm sao mà về được đây?”
“Mưa to như vậy mà cậu còn đòi về? Cậu cứ ở lại đây một hôm đi. Mai trời sáng hãy về.”
“Vậy để mình gọi điện cho Tống phu nhân báo một tiếng.”
“Ừm, cậu gọi về bên đấy báo một tiếng đi.”
Người làm nhận được cuộc gọi của cô thì ngay lập tức thông báo với Tử Y. Nãy giờ nhìn thấy trời mưa bà đã rất lo lắng, không biết làm sao đón cô về đây.
“Alo, mẹ nghe nè Mộng Dao.”
“Hôm nay trời mưa nên con không về được nên con ngủ lại Phó gia một đêm ạ. Sáng sớm mai con sẽ quay về.”
“Ừ, trời mưa to lắm. Con về một mình mẹ cũng không yên tâm. Con cứ ở lại đi, mai hãy về.”
Điện thoại vừa cúp máy thì Tống Tri Hành vừa trở về, anh vừa đi vừa phủi vệt nước đọng trên vai áo.
“Trời hôm nay mưa to thật đấy!”
Anh đảo mắt nhìn một lượt không thấy Mộng Dao ở trong nhà thì anh thầm nghĩ chắc giờ này cô đã lên phòng nằm nghỉ rồi. Dù sao thì hôm nay trời cũng mưa to, cô lên phòng nghỉ sớm cũng tốt.
“Tống Tri Hành, con cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt rồi à?”
Tống Tri Hành không hiểu rốt cuộc là mẹ mình đang nói cái gì nữa. Anh thông suốt chuyện gì cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479418/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.