Tôi ngủ quên trên xe, khi tỉnh lại phát hiện trên người có một cái áokhoác màu đen thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng. Thấy tôi mở to mắt nhìnchằm chằm cái áo, Đông Tử ở bên cạnh không dám nói lời nào, chỉ bĩu môihất đầu về phía Khang Tử Huyền, ám chỉ cái áo này là của anh ta.
Tôi ngồi dậy hờn dỗi ném áo sang một bên. Thấy đã về đến thành phố, tôilạnh lùng nói: “Dừng xe ở phía trước đi, tôi với cậu ấy bắt xe về!”
Khang Tử Huyền cũng không níu kéo, từ từ dừng xe lại. Đợi đến khi xe dừnghẳn, tôi vội vàng mở cửa đi ra ngoài rồi không nói một câu nào kéo ĐôngTử quay đầu bỏ đi.
Đông Tử đi sau tôi vừa vẫy tay cảm ơn KhangTử Huyền, vừa cố gắng đuổi kịp bước chân tôi nên bị vấp vào bậc đá trênđường. Đợi đến khi cậu ta bò dậy tìm thì tôi đã bắt được một chiếc taximà về nhà rồi.
Đêm đó tôi phát sốt. Đầu đau, toàn thân mệt mỏi,tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Từ bé đến lớn tôi hầu như không ốm đau gìnhưng khi có bệnh thì phải kéo dài đến cả nửa tháng nên đến lúc khỏi ốm, một nửa số thịt trên người cũng sẽ teo đi luôn.
Tôi cũng khôngốm đau gì ghê gớm, dù sốt nhưng tôi không kêu cũng chẳng than, chỉ ngủmột mạch không biết gì từ sáng sớm đến tối mịt.
Tôi tính đi tính lại, lần ốm nặng gần nhất đã cách đây năm năm nên lần này mới sốt ghê gớm như vậy.
Nhưng tôi là người khá lạc quan, vẫn thường tự xưng là nữ King Kong mình đồng da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tieu-thu-gian-diep/71753/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.