Ăn xong cháo của mình đến khi trong bát không còn lại gì, tôi vẫn cảmthấy chưa no. Hai ngày nay tôi chưa ăn cơm, dạ dày trống rỗng đến thảmthương khiến cả người lờ đờ.
Sau khi thấy tôi cầm cái bát khôngmà mắt lại nhìn sang thịt bò, thịt băm, rau dưa trong bát của anh ta,Khang Tử Huyền lên tiếng: “Đừng nhìn nữa, mấy thứ này cô không tiêu hóađược đâu!”
Mấy lời anh ta nói đều là sự thật nhưng tôi vẫn muốnlàm trái ý anh ta. Tôi hất đầu đầy kiêu ngạo, dối lòng nói: “Mấy món của anh nhìn qua chẳng ngon lành gì cả!”
“Phải, kẻ không ăn được nho thì nói nho vẫn còn xanh.”
Tôi trợn mắt nghiến răng nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng tôicũng không chịu nổi một gã đàn ông như vậy. Lúc trước mặc dù Phó Thầnthích thuyết giáo nhưng mỗi khi tôi khóc lóc om sòm ăn vạ, anh ấy chẳngcó cách nào để đối phó, đành cưng chiều nhìn tôi cười cười, cùng lắm thì vỗ đầu tôi coi như là dạy dỗ, đến phút cuối vẫn là bị tôi bắt nạt.
Nhưng gã Khang Tử Huyền này rõ ràng có chỉ số thông minh quá cao nên coi nhưtôi đã được trải nghiệm cảm giác bị người khác bắt nạt mà chỉ biếtgiương mắt nhìn.
Tôi quệt miệng một cái: “Đêm nay coi như anh đã lấy công chuộc tội, ăn xong anh có thể đi được rồi đấy!”
“Lấy công chuộc tội?” Khang Tử Huyền hỏi lại. Anh ta ăn xong cũng đặt cặplồng cơm xuống, rút giấy ăn lau miệng, còn rút cả một cái đưa cho tôi.Cử chỉ ấy đúng là anh ta đã coi nhà tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tieu-thu-gian-diep/71754/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.