Mùa xuân, vạn vật thức tỉnh, còn tôi thì đang cuống quýt hết cả tay chân.
Phải rất lâu mới bắt được taxi, nên tôi liên tục giục lái xe vượt tốc độ,nhưng anh ta lại dành cho tôi cái nhìn xem thường. Đến khi tôi tới đượcBán Đảo Cá Mập thì người đã sớm rời đi, trà đã sớm nguội, không thấybóng dáng Đông Tử và Đặng Lũng đâu nữa.
Tôi lo lắng toát mồ hôi,chạy đến mức thở hồng hộc mà vẫn không cam lòng. Tôi ngoái cổ lại nhìnmột vòng thì vô tình nhìn thấy người mà tôi không muốn gặp nhất: PhóThần.
Ba tháng không gặp, dưới cặp kính kia vẫn là đôi mắt cườidịu dàng trong ký ức. Không cần đoán tôi cũng biết, nụ cười ấm áp đi vào lòng người này rất dễ khiến bạn hận không thể lên núi thắp hương tạ ơntrời cao đã để cho bạn gặp được người đàn ông hoàn hảo nhất trên đờinày.
Thật ra ông trời đang bán cốc chén trên trang web Taobao[1], ông ấy làm sao có thể lương thiện như vậy được?
[1] Một kiểu chơi chữ, trong tiếng Trung, “bộ cốc chén” đồng âm với từ “bikịch”, còn Taobao là trang web bán hàng trực tuyến phổ biến nhất tạiTrung Quốc; ở đây ý tác giả muốn nói là: ông trời đang reo rắc bi kịch ở khắp mọi nơi.
Phó Thần thoạt nhìn cái gì cũng tốt, nụ cười nhưánh bình minh, nhưng anh ta lại là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo một cách hà khắc. Làm bạn gái của anh ta không được thế này, không được thế kia nên đám bạn tôi nói, người đàn ông soi mói như Phó Thần có thể chịu đựng được cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tieu-thu-gian-diep/71752/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.