Chương trước
Chương sau
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, thấy là Tiết Tĩnh Giang, bạn thân từ nhỏ của mình. Sau khi nhập ngũ, anh chưa từng gặp lại cậu ta, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.
 
Tiết Tĩnh Giang có đôi mắt to và lông mày dày rậm, dáng người cũng rất cao lớn, chỉ lùn hơn Hoắc Thiệu Hằng một chút xíu. Bên cạnh anh ta là một cô gái cao gầy với gương mặt đúng kiểu “hotgirl online”.
 
Anh ta lao tới, vỗ mạnh vào vai của Hoắc Thiệu Hằng, nửa than thở nửa bùi ngùi: “Haizz, cậu thật là… bao nhiêu năm nay, sao cậu không về nhà chứ? Cậu chỉ nhập ngũ thôi mà, có phải đi đày đâu?”
 
Hoắc Thiệu Hằng cười khẽ, quan sát Tiết Tịnh Giang rồi cũng nói: “Giày Ống, bao nhiêu năm rồi không gặp, phong thái của cậu vẫn chẳng thua kém gì năm đó nhỉ!”
 
Vì Tiết Tịnh Giang họ Tiết nên mấy người bạn từ nhỏ của anh ta thường gọi anh ta là Giày Ống*.
 
(*) Chữ “Tiết” và chữ “Giày” đồng âm.
 
“Đã bao nhiêu năm rồi không nghe người ta gọi tôi là Giày Ống đấy!” Tiết Tịnh Giang cảm động phát khóc: “Hoắc thiếu, lần này cậu về được bao lâu? Tôi nghe nói cậu khá lắm à, còn trẻ đã lên đến quân hàm Thiếu tướng rồi, giỏi quá!
 
“Quá khen, quá khen!” Hoắc Thiệu Hằng bắt tay với anh ta: “Hôm nay cũng tình cờ thật, tôi vừa về đã gặp được cậu.”
 
Tiết Tịnh Giang vội nói: “Hẹn hò không bằng gặp đúng lúc. Hôm nay tôi chủ trì, mời mấy người anh em tới Cửu Lâu Phong Nguyệt của tôi tụ họp chút. Hoắc thiếu, cậu phải đến đấy nhé!”
 
Vừa nghe thấy vậy, Hoắc Thiệu Hằng vô thức liếc sang Cố Niệm Chi vẫn đang im lặng đứng bên cạnh anh.
 
Cố Niệm Chi lập tức nhìn anh với vẻ cầu xin, hy vọng anh vẫn nhớ lời nhờ vả vừa rồi của cô.
 
Lúc này, Tiết Tịnh Giang mới nhìn thấy Cố Niệm Chi vẫn đang đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng. Nhìn thoáng một cái, anh ta chỉ cảm thấy cô bé này giống như bông tuyết ngày đông vậy, nắm trong tay sợ tan, mà buông ra thì lại sợ gió thổi mất. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn như người trong tranh, đôi mắt đen nháy như mực nước sinh động không giống thật.
 
Anh ta hơi sửng sốt, rồi mới cười khẽ hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, đây là ai vậy? Không giới thiệu chút à?”
 
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi, thờ ơ trả lời: “Con bé à, đứa trẻ trong nhà thôi, họ Cố, cậu gọi con bé là Tiểu Cố là được.” Nói rồi một bàn tay của anh vươn ra đón mấy chiếc túi giấy Chanel đó của cô, tay khác lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
 
Dáng vẻ “Không gọi chú, lại còn hơn cả chú” này khiến toàn thân Cố Niệm Chi như muốn vỡ nát, trong lòng thì nước mắt đầm đìa, ngoài mặt lại vẫn phải cố nở nụ cười vẫy tay với Tiết Tịnh Giang: “Chào anh Giày Ống ạ!”
 
Vừa nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ êm ái của cô, Tiết Tịnh Giang lập tức vui vẻ nói với cô: “Chào Tiểu Cố, lát nữa đi cùng anh Tiết nhé! Thích chơi cái gì, ăn cái gì thì nói với anh Tiết, chắc chắn anh Tiết sẽ cho em chơi thỏa thích!” Nói rồi Tiết Tịnh Giang quay sang nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Cửu Lâu Phong Nguyệt ở ngay trên tầng chín của chỗ này, cậu lên một tầng nữa là đến. Để tôi gọi cho đám Thôi Bách Phi, Hồng Tử Kỳ và Bạch Thiên Quần đến cùng ăn bữa cơm.”
 
Hoắc Thiệu Hằng cũng không vội về nhà bèn gật đầu nói: “Đều là người nhà cả, đúng là nên tụ họp một bữa.”
 
Tiết Tịnh Giang cũng hiểu ngay ý của Hoắc Thiệu Hằng trong câu nói này. Anh ta vội vàng nói với cô gái có khuôn mặt hotgirl online bên cạnh mình kia: “Tôi có chút chuyện ở đây, cô đi trước đi, hôm khác uống trà với nhau sau!”
 
Hai mắt cô gái kia vốn còn đang sáng quắc lên quan sát đánh giá Hoắc Thiệu Hằng, lúc này nghe thấy Tiết Tịnh Giang bảo mình đi thì lập tức sa sầm mặt xuống, bực mình nói lớn: “Họ Tiết kia! Anh đừng có qua cầu rút ván!”
 
Tiết Tịnh Giang không thể cãi cọ với cô ta trước mặt Hoắc Thiệu Hằng được, lập tức trừng mắt với cô ta. Cô ta không dám kêu ca thêm nữa, bĩu môi quăng cái túi LV Bucket của mình ra sau lưng rồi tức giận bỏ đi.
 
Lúc này, Tiết Tịnh Giang mới gọi cho mấy người kia, thông báo từng người một: “A lô! Mấy anh em nhanh đến đây đi! Hoắc thiếu đã trở lại rồi, đến đây ngay nhé! Ở Cửu Lâu Phong Nguyệt của tôi đó, các cậu đến nhanh chút đi! Nhớ đưa người nhà theo! Mà phải là người nhà đứng đắn ấy!” Khi nói đến câu cuối cùng anh ta quay người đưa lưng về Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
 
Cố Niệm Chi lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói của Tiết Tịnh Giang, không khỏi nhếch khóe môi lên.
 
Hoắc Thiệu Hằng vẫn bình tĩnh thản nhiên như không nghe thấy lời của Tiết Tịnh Giang. Anh đứng thẳng người trước cửa thang máy, ánh mắt lơ đãng lướt trên khóe môi đang hơi nhếch lên của Cố Niệm Chi rồi lặng lẽ dừng lại một chút.
 
Ở đây ồn ào như vậy khiến không ít người qua lại chú ý.
 
Ở ngay cửa hàng LV cách đó không xa, Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà xách túi giấy LV vừa bước ra ngoài, nghe thấy tiếng huyên náo gần đó bèn ngẩng đầu lên nhìn.
 
Mai Hạ Văn vừa nhìn đã nhận ra Cố Niệm Chi.
 
Hắn chỉ thấy cô đứng bên cạnh một người đàn ông mạnh mẽ, phong độ, giống như chú chim nhỏ nép vào người vậy. Gương mặt trắng như tuyết chẳng hề điểm phấn tô son, từng đường nét lại xinh đẹp đến lạ kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.