“Đi thôi, ngẩn người ra đó làm gì.”
Hoắc Thiệu Hằng đi ngang qua cô, vừa đi vừa móc chìa khóa xe của mình từ trong túi áo ra.
Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài.
Hai người bọn họ mặc thường phục đi chơi, Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ sắp xếp vài lính cảnh vệ mặc thường phục âm thầm theo dõi bảo vệ từ chỗ tối mà thôi, chứ không gióng trống khua chiêng hoành tráng như lần đón Cố Niệm Chi hôm trước.
“Đi đâu ạ?” Cố Niệm Chi vừa chui vào trong xe của Hoắc Thiệu Hằng, vừa thận trọng hỏi: “Chú Hoắc, chú có biết lái xe chứ ạ?”
Mọi lần đi xe đều do Phạm Kiến lái, mấy ngày này anh ta được nghỉ, Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn tìm người khác lái xe cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng không nhìn cô, vừa khởi động ô tô vừa thản nhiên nói: “Không biết, làm sao bây giờ?”
“Không biết còn có thể làm sao được ạ?” Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn anh một lúc, nhìn những đường cong tuấn tú của anh, cô bỗng bật cười khẽ, lẩm bẩm rất nhỏ: “Vâng, vâng, vâng, chú đẹp trai chú nói cái gì cũng được, chú muốn làm thế nào thì làm thế đó thôi.”
“Nói cái gì đấy?” Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo cô một cái: “Ngồi cho vững, thắt dây an toàn vào!”
Cố Niệm Chi thắt dây an toàn xong lại bắt đầu khen chiếc Bentley này từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài.
Cách nói chuyện của cô thì vừa khoa trương vừa nói nhiều, Hoắc Thiệu Hằng vừa nghĩ chuyện của mình, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583175/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.