Khương Hồng Trà nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng từ ánh mắt đầu tiên. Dáng vẻ cao lớn khôi ngô của anh, gương mặt đẹp đến khiến người ta không thể hít thở nổi của anh, thật sự rất khó khiến người ta không chú ý.
Khương Hồng Trà ngắm nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, khóe mắt mới liếc thấy Cố Niệm Chi đứng bên cạnh anh.
Ánh mắt của cô ta lập tức bị Cố Niệm Chi hấp dẫn.
Cô ta khẽ “a” một tiếng rồi nói với Mai Hạ Văn: “Không phải anh nói Cố Niệm Chi đó là đứa bé mồ côi có gia cảnh rất bình thường sao?”
“Đúng, đúng là mồ côi…”
Mai Hạ Văn không mấy tập trung đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi.
“Nhưng trên người cô ấy là áo khoác Burberry Horn, trên cổ là khăn lụa Hermes, hơn nữa ba lô đeo trên lưng của cô ấy là Mulberry, đôi bốt cao tới đầu gối kia cũng là của Salvatore Ferragamo. Tất cả đồ trên người cô ấy, không phải chỉ một trăm nghìn thôi đâu.” Khương Hồng Trà nói đầy ẩn ý, bĩu môi: “Anh chắc chắn cô ấy thực sự là trẻ mồ côi không có gia thế à?”
Mai Hạ Văn hơi nhíu mày: “Thời còn ở trường, Niệm Chi chưa bao giờ ăn mặc như vậy…”
Nếu cô từng ăn mặc như vậy thì không thể có chuyện anh ta nhầm lẫn được. Giờ nhớ đến căn hộ trong khu chung cư Phong Nhã của Cố Niệm Chi ở thành phố C, anh ta loáng thoáng cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Khương Hồng Trà tin lời của Mai Hạ Văn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583177/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.