Chương trước
Chương sau
Cô nhắm mắt lại đầy vẻ thất bại, không nói thêm gì nữa, nhưng một bàn tay lại lặng lẽ thò ra khỏi chăn nắm lấy vạt áo ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.
 
Hoắc Thiệu Hằng vừa đứng dậy đã lập tức nhận ra ngay. Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, một lúc lâu sau mới nắm lấy tay cô đặt lại vào trong chăn: “Chú không đi, chú ngủ ở ghế sofa.”
 
Phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng còn lớn hơn phòng ngủ trong căn phòng khép kín của Cố Niệm Chi. Đối diện giường không chỉ có một cái bàn đọc sách mà còn có cả một chiếc ghế sofa vô cùng rộng rãi nữa.
 
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, len lén mở mắt ra, thấy Hoắc Thiệu Hằng sang phòng cách vách ôm gối về đây đặt lên ghế sofa rồi tắt đèn, nằm xuống ngủ.
 
Có Hoắc Thiệu Hằng ở đây với cô, sự lo lắng của Cố Niệm Chi cũng nhanh chóng biến mất. Cơn buồn ngủ lập tức ập tới, dường như cô chỉ nghiêng đầu một cái là ngủ ngay vậy.
 
Hoắc Thiệu Hằng nằm trên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu thấu lặng lẽ nhìn về phía Cố Niệm Chi, một lúc lâu mới nhắm mắt ngủ.
 
***
 
Sáng hôm sau, mới bảy giờ Hoắc Thiệu Hằng đã dậy rồi. Anh vẫn thường dậy vào sáu giờ, nhưng vì hôm qua ngủ khá muộn nên anh ngủ thêm một tiếng.
 
Anh cầm quần áo bước vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ra, thấy Cố Niệm Chi vẫn vùi mình vào trong chăn ngủ say. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, đỏ đến không bình thường.
 
Hoắc Thiệu Hằng hơi giật mình, vươn tay sờ thử trán Cố Niệm Chi, phát hiện cô bị sốt thật.
 
Nghĩ đến hôm qua cánh cửa sổ sát đất trong phòng ngủ Cố Niệm Chi không khóa lại, Hoắc Thiệu Hằng nghĩ, hẳn là Cố Niệm Chi bị nhiễm gió lạnh lúc ấy, sau đó còn bị hoảng sợ nữa nên cơ thể không chịu được mà phát sốt.
 
Cố Niệm Chi rất ít khi bị bệnh, bình thường có bị sốt cũng toàn tự cầm cự cho qua cơn.
 
Hoắc Thiệu Hằng cũng rất ít khi để cô uống thuốc, chỉ gọi điện thoại cho Trần Liệt hỏi xem sốt đến bao nhiêu độ thì cần đến bệnh viện.
 
Trần Liệt cũng rất ngạc nhiên khi ngày đầu tiên Cố Niệm Chi tới nhà họ Hoắc mà đã bị bệnh, vội nói: “Người bình thường thì bị sốt 39 độ phải đưa tới bệnh viện, nhưng Niệm Chi có thể chịu đựng đến 40 độ.”
 
“Vớ vẩn.” Hoắc Thiệu Hằng bác bỏ: “Sốt đến 40 độ thì dù có chịu đựng được cũng sẽ mụ mị đầu óc rồi. Cái đồ bác sĩ ʍônɠ Cổ, cậu nên chui vào lò mà đào tạo lại đi.”
 
Trần Liệt ghét nhất là bị người khác nghi ngờ khả năng chuyên môn của mình. Vừa nghe thấy vậy, anh ta giận điên người, xắn tay áo lên muốn cãi nhau với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại cúp điện thoại ngay và luôn. Hơn nữa, còn tiện tay kéo số điện thoại của Trần Liệt vào danh sách đen để anh ta không gọi điện làm phiền anh được nữa.
 
Hoắc Thiệu Hằng tìm một cái nhiệt kế, đo nhiệt độ trên trán Cố Niệm Chi. Thấy vẫn chưa đến 39 độ, anh cũng đỡ lo hơn, bước ra ngoài ăn sáng.
 
“Anh họ dậy rồi à? Em Cố đâu ạ?”
 
Hoắc Gia Lan đang dặn dò người giúp việc làm bữa sáng: “Không biết em Cố thích ăn gì nên em bảo thím Trần làm mấy món đồ ăn sáng theo khẩu vị của thành phố C, anh xem cô ấy có thích không?”
 
Khi ở nhà, Hoắc Thiệu Hằng sẽ mặc quần áo thường ngày, áo phông đen bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc sơ mi trắng đơn giản, vạt áo được bỏ vào trong thắt lưng quân trang bằng da màu đen, quần dài bằng lông dê màu đen do quân đội may đo càng làm tôn lên đôi chân dài của anh. Dáng người 1m88 nhìn cao hơn Chương Văn Kiệt vừa mới bước vào rất nhiều.
 
Chương Văn Kiệt cao 1m75, cũng không tính là lùn, nhưng đứng trước Hoắc Thiệu Hằng thì lại trở nên rất nhạt nhòa.
 
Vóc dáng anh ta yếu ớt, gầy gò, giống y hệt một đứa trẻ con.
 
Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, anh ta hơi sợ hãi, thận trọng chào hỏi anh, sau đó tìm một vị trí cách anh khá xa rồi ngồi xuống.
 
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với Chương Văn Kiệt một cái vô cùng hiếm hoi, thậm chí còn ôn hòa nói một câu “Chào buổi sáng”, sau đó ngồi xuống. Nhìn thấy trên bàn bày bánh bao chiên, cơm nếp cuộn, cháo gạo nếp, bánh quẩy và sữa đậu nành, anh còn khom người nói với Hoắc Gia Lan: “Làm phiền em quá!” Sau đó nói với Chương Văn Kiệt: “Cậu muốn ăn cùng không?”
 
Chương Văn Na vừa bước vào phòng ăn, nhìn thấy cảnh này cũng sắp rơi cả mắt ra ngoài. Anh họ cả của họ lúc này hoàn toàn khác với sáu năm trước.
 
Trước kia, anh ấy còn chẳng thèm nhìn thẳng mấy người bọn họ, vậy mà bây giờ lại khách sáo với Văn Kiệt và Hoắc Gia Lan như vậy!
 
Đương nhiên, cũng có thể là vì đã làm quan to nên càng ngày càng biết cách che giấu vui buồn, giận dữ của mình, dùng vẻ lễ phép bề ngoài để giấu đi tất cả những cảm xúc yêu ghét thực sự của bản thân.
 
Về điểm này thì Chương Văn Na cũng rất thấu hiểu.
 
Vẻ mặt cô ta đầy phức tạp bước đến rồi gật đầu với Hoắc Thiệu Hằng: “Chào buổi sáng anh họ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.