Cô nhắm mắt lại đầy vẻ thất bại, không nói thêm gì nữa, nhưng một bàn tay lại lặng lẽ thò ra khỏi chăn nắm lấy vạt áo ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng vừa đứng dậy đã lập tức nhận ra ngay. Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, một lúc lâu sau mới nắm lấy tay cô đặt lại vào trong chăn: “Chú không đi, chú ngủ ở ghế sofa.”
Phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng còn lớn hơn phòng ngủ trong căn phòng khép kín của Cố Niệm Chi. Đối diện giường không chỉ có một cái bàn đọc sách mà còn có cả một chiếc ghế sofa vô cùng rộng rãi nữa.
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, len lén mở mắt ra, thấy Hoắc Thiệu Hằng sang phòng cách vách ôm gối về đây đặt lên ghế sofa rồi tắt đèn, nằm xuống ngủ.
Có Hoắc Thiệu Hằng ở đây với cô, sự lo lắng của Cố Niệm Chi cũng nhanh chóng biến mất. Cơn buồn ngủ lập tức ập tới, dường như cô chỉ nghiêng đầu một cái là ngủ ngay vậy.
Hoắc Thiệu Hằng nằm trên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu thấu lặng lẽ nhìn về phía Cố Niệm Chi, một lúc lâu mới nhắm mắt ngủ.
***
Sáng hôm sau, mới bảy giờ Hoắc Thiệu Hằng đã dậy rồi. Anh vẫn thường dậy vào sáu giờ, nhưng vì hôm qua ngủ khá muộn nên anh ngủ thêm một tiếng.
Anh cầm quần áo bước vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ra, thấy Cố Niệm Chi vẫn vùi mình vào trong chăn ngủ say. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583160/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.