Thấy cô vẫn đứng đó, một tay Hoắc Thiệu Hằng xách vali của cô lên, một tay thì đỡ cánh tay cô, đưa cô vào phòng ngủ chính của mình.
Anh đặt vali xuống, kéo Cố Niệm Chi tới cạnh giường: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi!”
“Nhưng mà cháu đã nhìn thấy thật đó, không phải nằm mơ.”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ tay Hoắc Thiệu Hằng: “… Hơn nữa, sau khi cháu chạy ra ngoài, có người đã vào phòng ngủ của cháu.”
“Sao cháu biết?”
“Vì ga trải giường của cháu quá phẳng phiu.” Toàn thân Cố Niệm Chi vẫn còn đang run rẩy, khi nói chuyện còn hơi đứt quãng: “… Cháu đã bật dậy ngay từ trên giường, hoàn toàn không quay lại chỉnh ga giường. Nhưng vừa rồi lúc mới vào thì chú Hoắc cũng thấy rồi đấy, chăn trên giường được phủ rất chỉnh tề, chỉ vén một góc lên. Cháu nhớ lúc đó cháu dậy rất vội vã nên khi chạy ra ngoài cũng đã kéo một nửa chăn xuống đất rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhìn cô, yên lặng nghe cô nói chuyện. Đôi mắt của anh đen như ngọc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa hồ hiểu hết mọi chuyện nhưng lại giống như không hề quan tâm.
Chờ cô nói xong, Hoắc Thiệu Hằng mới đi qua người cô, cúi người hất chăn trên giường ra, thấy chăn trên giường của mình có hơi nhăn nhúm bừa bộn. Đúng vậy, đây mới là dáng vẻ của việc dậy quá vội vàng. Đúng là giường của Cố Niệm Chi đã bị người khác chỉnh trang lại.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên đặt cô nằm lên giường, đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583159/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.