Thiệu Nhất Hàng nhìn qua Trang Diệc, ý bảo anh tốt nhất không nên chú ý. Trang Diệc nhìn qua tổ đường dưới đang say mèm dính nhau. Có chút gì đó đã được khai sáng.
Trang Diệc nhận ra bản thân có 1 kỹ năng get người đồng tính. Kỹ năng nhận được sau khi đội viên của 1 chiến đội yêu nhau.
Bây giờ nhìn qua Thư Sách sủng ái Phồn Tinh, Trang Diệc cảm thấy cái cặp này kiểu gì cũng sẽ thành thôi.
Ngọc Ưu mơ màng nhìn, sau đó đứng lên, choáng quá. Muốn nôn.
Thiệu Nhất Hàng tri kỉ kéo em về nhà vệ sinh, anh đứng chờ bên ngoài.
Ngọc Ưu nôn xong, hoàn toàn tỉnh rượu, Ưu mỹ nhân nói "Đi nào Hàng ca". Thiệu Nhất Hàng gật đầu. Ngọc Ưu đi qua, em bắt gặp người quen trong đồng phục nhân viên.
Văn Sâm đang làm ở đây, chỉ là lần này 2 người chung quy chỉ là bạn mà thôi, không biết mặt, không quen biết, không dính líu.
Thiệu Nhất Hàng nhìn Ngọc Ưu, anh nói "Nhìn gì vậy?". Ngọc Ưu nói "Có thấy gì đâu, em để kính ở bàn rồi".
Thiệu Nhất Hàng cười cười "Cho em mượn tay nè, đừng có nôn vào tay anh". Ngọc Ưu liếc qua nhẹ nhàng phun ra hai chữ "Vô vị" em bước nhanh hơn. Thiệu Nhất Hàng mỉm cười đi theo.
Ngọc Ưu biết rõ là anh đi chậm lại vì mình, em cũng cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng, là áy náy, là sự tiếc nuối hay là cảm thông?
Ngọc Ưu không rõ ràng tại sao Thiệu Nhất Hàng lại như vậy, là vì yêu nên mới luôn ghi nhớ sao?
Ngọc Ưu nhìn ánh đèn, em nói "Hàng ca, tối nay nói chuyện chút". Thiệu Nhất Hàng sờ đầu em "Được".
Sau khi cả 2 về lại bàn nhậu, Ngọc Ưu uống thêm 1 ly, sau đó cả đêm Thiệu Nhất Hàng ngồi canh luôn, lý do chính là đau dạ dày, Ngọc Ưu nôn xong về ngồi tuyệt vọng trên giường luôn.
Thiệu Nhất Hàng đưa thuốc và nước ấm qua "Uống cái này đi". Ngọc Ưu uống xong thuốc, em mặt trắng bệt ôm mèo bông.
Thiệu đội nhìn dáng vẻ như mèo bệnh của em, anh có chút buồn cười. Ngọc Ưu hừ nhẹ, sau đó cúi đầu nói "Cảm ơn anh".
Thiệu Nhất Hàng gật đầu, anh búng trán của em "Sau này đừng uống nữa, dạ dày không khỏe mà cứ thích nghịch dại, sau này ra khỏi SL rồi ai chăm em? Cận Yến Thời à?".
Nhắc đến Cận Yến Thời, Thiệu Nhất Hàng lại nhớ đến năm đó hỏi Cận Yến Thời biết acc clone của mình không, Cận Yến Thời còn hoang mang hỏi lại tại sao mình biết?
Thiệu Nhất Hàng hơi quê rồi hỏi thử "Cậu có cô em gái họ Diệp không?". Cận Yến Thời nhìn qua rồi nói "Không có, đợi chút" cậu lại nhìn mẹ "Mẹ ơi, con có em gái họ Diệp không?".
Bác Lan nói "Có, con nói Ngọc Ưu à, hồi con 12 tuổi có gặp Ngọc Ưu 1 lần rồi, con bé thua con 2 tuổi".
Thiệu Nhất Hàng nghe Cận Yến Thời nói "Có 1 người là con của dì, sao vậy?".
Thiệu Nhất Hàng cười "A, không có gì, tạm biệt " tôi có linh cảm sau này phải gọi cậu là anh rể, kỳ quái thật.
Bây giờ nhìn lại, giống như Ngọc Ưu đã đoán ra được Thiệu Nhất Hàng, là do cách đánh hay sao? Nhưng anh cũng không rõ ràng, lúc đó mình không dùng thực lực thật sự mà.
Ngọc Ưu nhìn Thiệu Nhất Hàng rồi lại cúi đầu. Thiệu Nhất Hàng sờ đầu em, sau đó hỏi "Có chuyện gì muốn hỏi anh?".
Ngọc Ưu nhìn anh, ánh mắt ấy khiến Thiệu Nhất Hàng nhận ra, anh hít sâu một hơi, bàn tay sờ đầu em di chuyển xuống ót. Ngọc Ưu nhìn, anh biết nếu nói ra có thể sẽ bị từ chối, nhưng anh thấy nếu mình không nói ra, thì sẽ đánh mất em.
Giống như em sẽ rời đi vậy, anh sợ hãi cảm giác đó.
Thiệu Nhất Hàng tiến gần tới, anh nhìn thấy hàng mi ấy không chớp lấy một cái, sự bình tĩnh trong đôi mắt sâu thẳm ấy khiến anh như chìm vào một hồ nước lạnh, sâu vô cùng. Chỉ cách mấy centimet là môi 2 người chạm vào nhau.
Nhưng cũng chính lúc này, cửa bị mở ra, Phồn Tinh vắt vẻo được Thư Sách dìu, rượu ngay lập tức gần tỉnh luôn "Ngọc Ưu, ra đây chúng ta đấu khẩu với...".
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày, anh nhin Ngọc Ưu nhắm mắt lại, anh hôn xuống nhẹ nhàng sau đó buông em ra, lạnh giọng nói "Lý Phồn Tinh! Muốn bị trục xuất khỏi sư môn đúng không!?".
Phồn Tinh: '^'
Sao em biết sư phụ ở đây đâu ạ, mà anh hôn người ta làm gì? Lẽ nào là sư nương?
Thiệu Nhất Hàng định đi ra, Ngọc Ưu kéo tay áo anh lại, Thiệu Nhất Hàng dừng chân, là luyến tiếc sao?
Thư Sách kéo Phồn Tinh ra ngoài, tiện đóng cửa lại, không làm phiền nữa. Thư Sách thở dài, Phồn Tinh à, sau này nhóc bị sư phụ ghim rồi.
Thiệu Nhất Hàng nói "Sao vậy?". Ngọc Ưu nhìn lên, Thiệu Nhất Hàng sờ đầu em "Có thể kể cho anh nghe quá khứ của em không?".
Ngọc Ưu rũ mi xuống, em gật đầu.
Thiệu Nhất Hàng ngồi xuống, Ngọc Ưu nói "Khi còn nhỏ, em suýt chút bị anh họ mình cưỡng hiếp, may mắn được cha mẹ phát hiện ra, lúc đó em học cấp 1, lên cấp 2, khi em lớp 9, anh hai em hè tới thăm, anh ấy dùng tay mình chạm vào bộ phận sinh dục của em lúc em đang ngủ, vì thế em ghét con trai".
Thiệu Nhất Hàng im lặng, tại sao người nhà của em ấy lại như vậy? Là mặt chìm của phiến băng sao?
Thiệu Nhất Hàng nói "Anh xin lỗi đã chạm vào em". Ngọc Ưu nói "Lên cấp 3, em vì thế nên đã cố gắng tiếp xúc với bạn nam, thông qua vỗ tay hay khoác vai, sau này mới dần ổn định hơn, tính hướng của em của em vì thế bị lung lay".
Ngọc Ưu sau các thế giới, em nhận ra, mình căn bản chính là yêu ai cũng được, không đáng lưu tâm.
Nhưng người mà Ngọc Ưu luôn chú ý trong thời gian qua chính là Ngọc Vấn, Ngọc Vấn siêu siêu siêu đáng yêu luôn, làm giàu nuôi Ngọc Ưu, được tỷ phú bao nuôi, Ngọc Ưu nhâm sinh chính là cao hứng.
Ngọc Vấn có 1 điều là không kiếm bạn trai, độc thân vui vẻ cùng đi du lịch hay cùng học với Ngọc Ưu. Nhiều lúc Ngọc Ưu vùi đầu vào phòng thí nghiệm, vất vả đi ra ngoài là Ngọc Vấn mua đồ ăn cho em.
Cả 2 người luôn duy trì quan hệ bạn thân với nhau, Ngọc Ưu rất thích Ngọc Vấn, nên đã học hỏi, sau này mở công ty cũng hợp tác đi lên.
3 người khiến Ngọc Ưu lưu tâm nhất chính là không thể không có Ngọc Vấn, thứ 2 là Thiệu Nhất Hàng, thứ 3 là Trần Tử Yên.
Thiệu Nhất Hàng đứng thứ 2, bởi vì Thiệu Nhất Hàng là người dẫn dắt Ngọc Ưu trưởng thành, dẫn em vào đội của mình, làm cộng sự, cũng chính là anh ấy mỗi ngày đưa sữa cho em, đưa em rời đi khỏi bệnh viện lạnh lẽo ấy.
Ngọc Ưu đến lúc tự tử vẫn không thể nói lời tạm biệt một cách chính xác.
Ngày sinh nhật của em, tin nhắn của 2 người như nào em vẫn còn nhớ rõ ràng.
Thiệu: Tiểu Ưu sinh nhật vui vẻ
Diệp Ngọc Ưu: Cảm ơn Hàng ca nhé, hehe.
Thiệu: Đang ở Thanh Đảo thì đi chơi biển chưa?
Diệp Ngọc Ưu: Dạ rồi ạ, siêu mát luôn, mùa hè đi biển thế này tâm trạng siêu siêu tốt lun.
Thiệu: Cũng cẩn thận bị cảm đấy, thay đổi thời tiết không dễ thích nghi đâu đấy.
Diệp Ngọc Ưu: Em biết rồ mà Hàng ca, mà Hàng ca này, anh đang làm gì vậy?
Thiệu: Đang ngồi xem phim với cha, muốn xem không?
Diệp Ngọc Ưu: Dạ hông ạ, em ra biển chơi đây, tạm biệt Hàng ca.
Thiệu: Khoác áo khoác vào, cẩn thận lạnh.
Diệp Ngọc Ưu: Em biết òi mà, cảm ơn quan tâm, tạm biệt Hàng ca '^'
Thiệu: Ngốc, đi chơi rồi về sớm nhé.
Diệp Ngọc Ưu: Dạ.
Em nhìn biển, sau đó thả điện thoại ở nhà khách sạn, cầm lên đồ vật định dạng thân phận mình. Em đi ra ngoài, và không quay lại nữa.
Trần Tử Yên khiến em nuối tiếc vì không thể cho chị ấy một tình yêu chân thành hơn. Không thể công khai, sợ hãi Trần Tử Yên sẽ bị ảnh hưởng.
Em nợ chị ấy thời gian bên nhau quá ngắn ngủi, họ yêu đương, cùng 1 thành phố nhưng lại quá xa vời vì công tác.
Vì thế có 1 kiếp mà Ngọc Ưu nghe theo Cận Yến Thời và gia nhập vào Tinh Trì, giúp đỡ cho chị cầm lấy cúp quán quân, chị sờ đầu em, sau đó nói "Cảm ơn em, Tiểu Ưu, em giỏi quá đi thôi".
Ngọc Ưu mỉm cười. Trần Tử Yên đi khoe khoang với Thiệu Nhất Hàng, Thiệu Nhất Hàng không thèm quan tâm mà nói "Ngọc Ưu gánh hết còn gì nữa, toàn là tiền bối mà không để tâm hậu bối, còn ra gì nữa?"..
Trần Tử Yên khoác vai Ngọc Ưu, chị đắc ý dương oai "Anh đi mà kêu mid nhà anh gánh ấy, đúng không Tiểu Dương?".
Mộc Vân Dương nhìn, cậu ấy nói "Tui sẽ cố gắng". Thiệu Nhất Hàng vò đầu Mộc Vân Dương "Đừng nghe Tử Yên khích tướng, cứ luyện tập đi, cậu đánh không lại tiền bối đâu".
Mộc Vân Dương không phục nói "Ưu Ưu tỷ, chúng ta đánh đi". Ngọc Ưu cười cười, sau đó mặt không đổi sắc đồ sát Mộc Vân Dương trên chính tướng tủ của cậu ấy.
Mộc Vân Dương kém chút thì khóc, đánh ác quá. Ngọc Ưu nói "Tiếp tục luyện tập, cậu đạn có chút loạn, điều chỉnh ý thức và tốc độ tay lại là được".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]