4.
Xem ra bây giờ, Thương Hà cũng không phụ sự ủy thác của ta.
Bổ Thiên Thạch đã luyện thành.
Nhưng nó... lại được dùng để lấp đầy khiếm khuyết bẩm sinh của một hoa yêu.
Ta nhắm mắt lại.
Gió ngừng thổi.
Thần minh nổi giận, sơn hà biến sắc.
Uy áp quen thuộc bao trùm khắp đất trời, Hàn Hương quân lẩm bẩm:
"Tinh Chỉ..."
Ta không còn che giấu dung mạo của mình nữa, một luồng bạch quang lóe lên, ta và Ban Ban đã hiện ra chân thân.
Thần tiên yêu ma xung quanh đa số không nhận ra ta, nhưng cũng không cản được việc họ bị uy áp của ta làm cho sắc mặt đột biến, chạy tán loạn như chim vỡ tổ.
"Sư tôn..."
"Sư tôn!"
Cơ Độ đột ngột buông tay Tích Hạc, Thương Hà cũng giằng tay áo mình ra.
Hai vị thần quân có tướng mạo trang nghiêm, lại như những đứa trẻ loạng choạng chạy về phía ta.
Ta phất tay áo, không chút lưu tình đ.á.n.h bật họ ra.
Cả hai cùng lúc thổ huyết, nhưng dường như không hề hay biết, ngây ngốc nhìn ta.
"Đại sư tôn! Tiểu sư tôn!"
Ta mặc kệ cây thược d.ư.ợ.c nhỏ chạy đến chỗ họ, quay đầu nhìn về phía người bạn cũ đang bất động ngắm nhìn ta.
"Hàn Hương quân."
Giọng ta lạnh lẽo, không còn vẻ hòa nhã khi nãy nữa:
"Trên người cây thược d.ư.ợ.c nhỏ kia có Bổ Thiên Thạch, chuyện này ngươi có biết không?"
"Tinh Chỉ..."
Giọng hắn khẽ run.
"Ngươi có biết không?"
Ta gặng hỏi.
Hắn nhắm mắt lại: "Ta biết."
Ta không hề thiên vị, lật tay tung một chưởng, Hàn Hương quân cũng lùi lại mấy bước, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-qua-vong-tinh-ha/4640699/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.