3.
Nhìn thiếu niên đó, ta nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Chỉ trong nửa ngày, ta vậy mà đã gặp được quá nửa cố nhân.
Cây thược d.ư.ợ.c nhỏ kia cuối cùng cũng đến trước mặt ta:
"Đại sư tôn, tiểu sư tôn, Hàn Hương quân."
Nàng ta mỗi bước đi như có hoa sen nở, chẳng thèm nhìn ta và Ban Ban lấy một cái:
"Chỉ là hai tán tiên không biết điều, cần gì phải so đo với họ? Đại sư tôn, Phạn Sanh Cảnh sắp mở rồi, không phải người đã nói sẽ tìm Lưu Ly Trản cho con sao?"
Nói rồi, nàng ta kéo kéo tay áo của Thương Hà.
Vị đại đồ đệ luôn nghiêm nghị, tướng mạo trang nghiêm của ta, trong mắt bỗng hiện lên vẻ dịu dàng:
"Yên tâm, Lưu Ly Trản nhất định sẽ là của con, không ai dám cướp đoạt."
Ta có chút buồn cười.
Vội vàng nghĩ đến vài chuyện phiền lòng, để mình không bật cười thành tiếng.
Cái Lưu Ly Trản mà cây thược d.ư.ợ.c nhỏ này nhắc đến, thực ra chẳng phải bảo vật gì ghê gớm.
Nó chẳng qua là do năm xưa ta đi du ngoạn, tình cờ có được một luồng lãnh hỏa rồi chế thành. Ngoài hoa văn đẹp đẽ, hỏa chủng khó tìm ra, thì chẳng có công hiệu gì cả.
Ta làm xong chưa được bao lâu, đúng dịp sinh thần bảy vạn tuổi của Xích Qua, dẫu ta và hắn xưa nay không hòa thuận, nhưng Phụ Thần luôn mong đồng môn chúng ta hòa hảo, ta chỉ đành bịt mũi chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn.
Thế là tiện tay tặng luôn cái Lưu Ly Trản hào nhoáng mà không thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-qua-vong-tinh-ha/4640698/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.