Tần Tử Sâm lười biếng, lắc nhẹ ly rượu trong tay, động tác bỗng dưng khựng lại. Người biến mất tăm một năm nay lại xuất hiện trước mặt anh.
Cô gái hơi ngẩng đầu, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, mắt mi như vẽ.
Cô vẫn như vậy, vẫn luôn xinh đẹp…
Lục Hiểu Lam mặc váy dài chấm gót chân đơn giản màu tím pastel. Tóc đen rủ xuống trước ngực để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Khoé môi hơi cong lên làm cho khuôn mặt có thêm một chút sức sống trông như đóa hoa đang nở rộ.
Trên tay cầm micro, đang ngân nga theo giai điệu bài hát.
Giọng hát cô nhẹ nhàng, uyển chuyển, lại mang theo vài phần mềm mại như tiếng mèo con, âm cuối lả lướt làm xiêu lòng người.
Nhưng từng câu, từng chữ lại như đâm sâu vào tim Tần Tử Sâm, đau nhói.
Tần Tử Sâm vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh biết trong lòng mình đang dao động lớn tới mức nào.
[~]
Hóa ra giấc mơ này em mơ vẫn chưa đủ
Hóa ra vết thương của em vẫn còn âm ỉ đau
Hóa ra bàn tay em nắm nhưng lại nắm tay người khác
Chúng ta cũng không còn có tương lai
Hóa ra lời hứa của anh cũng sẽ thay đổi bất cứ lúc nào
Hóa ra thiên trường của em không xứng với địa cửu của anh
Hóa ra từ đầu đến cuối em như một chú hề
Tưởng rằng có thể bên anh đến cuối cuộc đời
Hóa ra là em tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-vo-nhu-mang/3595392/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.