Không ngờ lại gặp Tần Tử Sâm ở đây, Lục Hiểu Lam mệt mỏi ngồi yên vị trong xe, tâm trạng rối bời.
Trạch Dương thấy cô gái bên cạnh không chút động tĩnh, đành nhẹ giọng hỏi han.
“Tiểu Lam, em không khỏe sao?”
Lục Hiểu Lam mắt cũng không mở, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Ừm, mệt”.
Trạch Dương chỉ cười không vạch trần, cô rõ ràng đang lười.
Anh ta ngập ngừng, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đem nó hướng về phía cô.
“Tặng em”
“…”
Lục Hiểu Lam chậm rãi mở mắt ra, nhìn hộp quà nhỏ trước mặt, không khỏi khó hiểu.
“Sao lại tặng em?”
“Quà mừng em về nước”
Lục Hiểu Lam nhìn chằm chằm vào hộp quà.
“Bệnh nhân nào anh cũng đối xử tốt vậy à?”
Trạch Dương đã sớm không còn lạ lẫm gì với tính cách của cô, anh mở hộp lấy chiếc vòng tay ra. Không nói không rằng trực tiếp đeo vào tay cô gái nhỏ.
“Dù gì cũng đã mua rồi… Đem bỏ thì phí lắm”
Lục Hiểu Lam nhìn chiếc vòng sáng lấp lánh trên tay, cười như không.
“Anh xem em là thùng rác của anh đấy à”
Lục Hiểu Lam quay sang nhìn Trạch Dương giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Về sau đừng mua nữa, bây giờ địa vị anh trong giới y học không phải nhỏ… nên tránh thị phi không đáng có, em là người đã có gia đình rồi.”
Trạch Dương cốc nhẹ lên trán Lục Hiểu Lam một cái, khẽ cười.
“Tiểu Lam, lẽ nào em…”
“Em mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-vo-nhu-mang/3595393/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.