Cho đến chạng vạng hôm sau Nam Án vẫn chưa tỉnh lại. Bên cánh tay thì bị băng bó một cách cẩu thả. Nhưng hễ ai nhắc tới sự cẩu thả đó thì Ân Điển sẽ nổi giận. Tên hoàng tử Trần Trung Hiếu ngồi xếp bằng ở khoang xe sau với Ân Điển. Cẩn Duật và Nam Án dưỡng thương khoang trước. Nhìn chung Cẩn Duật không có gì đáng lo ngại. Chỉ có Nam Án mất máu quá nhiều nên hôn mê. Về đêm thảo nguyên rộng bao la, bầu trời đầy sao sáng, những cơn gió mát rười rượi cứ thế thổi vào khoang xe.
- Tên nô bộc đó không bình thường chút nào.
Trần Trung Hiếu ngồi mãi cũng không chịu nổi sự buồn chán liền bắt chuyện với Ân Điển. Trong hoàn cảnh vừa khiến hắn sợ mất mật ra thì Ân Điển cũng chẳng giữ nổi phép tắc nữa, âm trầm đáp lời.
- Tâu hoàng tử. Thần cũng nghĩ vậy, chỉ là tên đó xuất thân ca kĩ, trong sơ yếu lí lịch lúc mua người thì chỉ ghi là dân tị nạn Đông Khánh, ngoài ra các thông tin khác không còn.
- Là người Đông Khánh?
Trần Trung Hiếu có chút ngạc nhiên, rồi chép miệng nói tiếp.
- Kĩ thuật hồng cước gần như đã thất truyền rồi, quốc sư cũng chỉ từng nhắc về nó với ta đúng một lần, kể cả trong sách cũng không có hình ảnh và cách sử dụng cụ thể. Dùng được nó hẳn hắn chịu đau rất tốt.
Ân Điển im lặng. Khoang xe phía trước bắt đầu có động tĩnh, Cẩn Duật ra lệnh tạm nghỉ, đêm xuống nhiệt độ thấp. Với cái lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-thuong-ta-ngai-du-kha-nang/2921813/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.