Phòng ngủ rất yên tĩnh, khăn lông thầm lặng vắt lên thành chậu nước, lạnh đi từng chút một.
Âm thanh của Nhan Túy rất nhẹ nhàng, còn không nặng bằng âm thanh của một sợi lông vũ, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Trầm Khinh Trạch, tựa như một hồ nước trong trẻo, quyến luyến nhưng trong sáng vô tư.
Trầm Khinh Trạch hồi hộp, khóe môi hơi cử động, mấy lần há miệng muốn nói gì đó, rồi lại khép vỏ lại, quả tim trong ngực dường như lại bị cái gì đó làm cho bỏng rát, cháy đến khiến y phải hoang mang, lý trí thì muốn đè xuống, thế nhưng nó lại chạy mất đến không thấy tung tích.
Y che miệng ho nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống, rồi lại đi đến vắt cái khăn lông nhăn dúm kia, khô khan hỏi:
"Đã thay thuốc chưa?"
Nhan Túy lập tức nói:
"Thay rồi."
Động tác của Trầm Khinh Trạch ngừng lại, hé hé miệng:
"Tạm thời cậu cứ chịu đựng thêm chút nữa, đến tháng sau là tôi có thể lấy được nước thuốc mới rồi."
Nhan Túy:
"Tôi cứ luôn tò mò mãi, mấy thứ này anh có được từ đâu vậy?"
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch khó đoán:
"Cái này...cũng là gia truyền thôi."
Cái lý do thoái thoát gượng gạo này, Nhan Túy cư nhiên cũng tự động nghĩ ra được một cái giải thích hợp lý, xem đó là chuyện đương nhiên mà phát ra một tiếng cảm thán:
"Thật không hổ danh là hậu duệ của đế sư đại hạ."
Lẩn quẩn nửa ngày vẫn không thể thoát được cái thân phận kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592127/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.