Chương trước
Chương sau
Ánh rạng đông chiếu lên đại lục đất bắc, đại quân nhân thú vì mất mùa đói kém nên mới tràn ra khỏi khe núi kia, trong những ngày cuối đông, tựa như dịch châu chấu mà càn quét qua toàn bộ những thành phố dọc theo tuyến đường hẻm núi của con người.

Trước đó thì chẳng ai ngờ được rằng quy mô của làn sóng nô thú lần này lại mạnh hơn bao giờ hết như vậy, các bộ lạc lớn nhỏ của chúng đều dốc toàn lực lượng.

Nếu chúng không đến nhanh mà đi cũng nhanh như vậy thì những quốc gia cường mạnh trên hậu phương đại lục gần như đã cho rằng nhân thú muốn chính thức tuyên chiến với loài người rồi cơ.

Trong lúc bọn họ đồng loạt chuẩn bị cho chiến tranh, bày sẵn trận địa để đón địch thì làn sóng nhân thú đã im lặng mà rút lui đi mất, biến mất nơi hẻm núi sâu, bặt vô âm tín.

Còn những bách tính loài người miễn cưỡng sống sót được trong làn sóng nhân thú mà nói thì mùa đông tựa như địa ngục này sẽ giống như một que hàn, khắc ghi vĩnh viễn trong tim bọn họ.

Tập thể quý tộc thành Nam Tế đều đi lánh nạn, ngôi thành bị kẻ địch phá thành một cách dễ dàng, thương khố trong thành bị khoắng sạch sành sanh, đại quân nhân thú càn quét hết lương thực, vật tư và bắt một lượng nô lệ lớn, thắng lợi quay về, chỉ để lại những kẻ già yếu bệnh tật khắp nơi.

Thành Bắc Tế rất may là không chạm trán với phù thủy của nhân thú, dựa vào địa thế hiểm trở và việc cống nạp cho nhân thú rất nhiều lương thực, vứt bỏ toàn bộ những người dân nghèo cho nhân thú để chúng làm thức ăn và nô lệ thì mới miễn cưỡng mà lấp đầy được lòng tham của kẻ địch, kéo dài được đến khi làn sóng nhân thú rút lui.

Cho dù là thế thì tường thành cũng vẫn như trước, bị công phá đến lọt gió tứ phương, quân đội và nhân dân thương vong nặng nề.

Còn thảm trạng của những thành phố dọc theo tuyến hẻm núi lớn khác thì cũng chẳng khác gì nhau, vô số những gia viên bị phá hoại, bách tính có lương thực bị cướp hết thì trôi dạt khắp nơi.

Dòng người lâm nạn tìm lùng sục tất cả những loại thức ăn mà có thể nhét no bụng được, những quý tộc cao sang lúc trước cũng khó mà bảo toàn được cho bản thân trong tình hình ảm đạm thê lương như thế này.

Những quý tộc có kinh nghiệm thì đã bỏ chạy sang thành Minh Châu từ trước rồi, những tiểu quý tộc còn lại thì chỉ có thể tích trữ lại nước và lương thực, trốn dưới tầng hầm ẩm thấp và lạnh giá, vừa chửi rủa nhân thú hung ác và dân tị nạn đáng chết, vừa run rẩy, để mặc cho dân tị nạn công phá vào phủ đệ, vơ vét hết những gì còn lại rồi lại thất vọng mà rời đi.

Tai họa lớn như thế này trước mắt, khoảng cách trong địa vị giữa người với nhau bị rút ngắn lại đến cực hạn, thế nhưng những quý tộc có vật tư phong phú thì tỉ lệ sinh tồn của họ vẫn cao hơn rất nhiều so với người dân thường.

Mùa đông lạnh giá vẫn chưa qua đi, dân chạy nạn càng ngày càng nhiều, thế nhưng phóng mắt quét qua khắp vùng đất bắc này, bọn họ có thể chạy đi đâu được đây?

※ ※ ※

Thành Minh Châu là ngôi sao hy vọng của đất bắc, mùa đông năm nay, nó vẫn đứng vững sừng sững không ngã trong tai họa làn sóng nô thú này.

Thành Minh Châu một mặt giáp nước, hai mặt có núi bao quanh, tường thành cao lớn kiên cố phòng vệ nghiêm ngặt cho cả hai bên trong và ngoài thành, cho dù có bị làn sóng nô thú công phá được thành ngoài thì tường thành cao gấp đôi của thành trong cũng đủ để bảo vệ được sự an toàn của phủ thành chủ và những đại quý tộc.

Trong lúc lần đầu khi tin tức về làn sóng nô thú bị rò rỉ ra ngoài thì đã có các quý tộc không ngừng dắt díu theo người nhà và của cải của nhà mình đến thành Minh Châu, dâng lên một lượng lớn tàn sản để tìm kiếm sự che chở.

Ngoài thành gần như đã bị những người ngoại lai này đứng đầy đường, ngược lại, lại đuổi những bách tính thường dân đang cư trú trong thành ra ngoài.

Có vô số những lưu dân ôm giấu tâm thái rằng dưới gốc đại thụ dư thừa bóng mát mà đồng loạt tụ tập lại dưới chân thành Minh Châu, hy vọng nhờ cậy được vào tiếng tăm của thành Minh Châu, tránh được một kiếp.

Mắt thấy ngày càng có nhiều dân chạy nạn điên cuồng chạy tới, phủ thành chủ thành Minh Châu lập tức hạ lệnh phong tỏa cổng thành.

Dân tị nạn không có cách nào để vào thành, chỉ đành dựng lên mấy túp lều tự phát, hình thành từng điểm tụ tập tản loạn, dựa dẫm vào thành trì phía ngoài, hệt như bầy kiến vậy.

Cùng ngày hôm đó, khi thành Uyên Lưu đối mặt với làn sóng nô thú, biết rõ thành Minh Châu là khúc xương khó gặm, viên Minh Châu của đất bắc này vẫn thu hút được rất nhiều các bộ lạc nô thú đến tấn công.

Dòng nước lũ ào ạt này hệt như sói đói xông vào đàn cừu, tàn sát vào những điểm tập trung của những con kiến đang chạy nạn ngay đó, giết đến máu chảy thành sông, chưa đến nửa ngày thì ngoài thành đã trở thành địa ngục trần gian bị nhuốm đầy máu.

Có không ít những dân tị nạn bị ép đến mức phải nhảy xuống sông Xích Lưu, hoặc là trốn sâu vào rừng già để tự sinh tự diệt.

Ngoài thành, lòng người dao động, bầu không khí vô cùng áp lực, duy chỉ có những đại quý tộc cao cao tại thượng quen với cuộc sống an nhàn xa xỉ trong thành, ỷ vào việc thành trì kiên cố, binh hùng tướng mạnh mà vốn chẳng hề quan tâm đến những tên nhân thú này.

Mấy lính canh được phái đi để tra xét tình hình của kẻ địch quay về báo cáo, nói rằng không có tập thể bộ lạc nhân thú với quy mô lớn tấn công đến, nhiều nhất thì chỉ là tập trung mấy bộ lạc vừa và nhỏ lẻ tẻ, tìm cơ hội để tranh thủ lợi dụng mà thôi.

Cao tầng của thành Minh Châu cuối cùng cũng thả được nửa trái tim đang treo lủng lẳng trong ngực xuống.

Nhị thiếu thành chủ Lạc Đặc thậm chí còn chủ động yêu cầu được mang theo binh lính xuất thành để đánh đuổi những nhân thú không biết sống chết này, rồi lại bắt một lượng lớn nô lệ nhân thú về để làm cột trụ cho sản nghiệp --- góp ích thêm một viên gạch cho sàn mậu dịch nô lệ to lớn.

Lão thành chủ cực kỳ hài lòng với biểu hiện anh hùng của Lạc Đặc, trái lại, Đế Á vẫn là một bộ dáng bệnh tật yếu ớt đó, cư nhiên lại lên tiếng phản đối với ý kiến xuất thành để tham chiến này.

Trông thấy trưởng tử kịch liệt phản đối, lão thành chủ cũng có hơi chần chừ, những quý tộc ủng hộ Lạc Đặc còn lại thì mười người một miệng mà khuyên bảo, tựa như nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ tổn thất rất lớn vậy.

Đương lúc hai bên đang cãi nhau đến không có đường tháo gỡ thì bên tình báo truyền đến một tin tức khiến người ta kinh ngạc --- thành Uyên Lưu thế nhưng lại chống đỡ được làn sóng nô thú, thành trì hoàn hảo không có tổn hại, thậm chí còn giết đến nỗi đại quân nô thú cụp đuôi bỏ chạy!

Vùng đất bắc gặp nạn khắp nơi, thành Uyên Lưu hệt như một đóa hoa, quật cường, đứng sừng sững tại vùng dọc tuyến hẻm núi lớn, nơi đâu đâu cũng tràn ngập tiếng kêu than vang trời dậy đất. Trở thành thành phố duy nhất, ngoại trừ thành Minh Châu ra, không bị đại quân nhân thú công phá thành công.

Tin tức này được truyền đi một cách điên cuồng từ trong miệng của rất nhiều nhân thú bỏ chạy, một đồn mười, mười đồn trăm, lại thông qua các loại phương pháp mà bay vào trong các thành phố lớn tại đất bắc.

So với nhân thú, loài người bên này ngược lại càng không dám tin hơn!

Thà nói rằng đây là lời đồn vừa ác ý vừa buồn cười, còn hơn là nói rằng đây là một kỳ tích!

Thành Uyên Lưu là nơi nào? Nổi tiếng là nghèo nàn lạc hậu, ngôi thành quê mùa nông thôn, dân chúng không có văn hóa, ngoài việc chất lượng khoáng sản cũng được tính là có giá trị ra thì chẳng có gì xuất sắc nữa cả.

À... Ngươi nói thanh đao kiếm tinh luyện đã bán được từ hội bán đấu giá lần trước ư? Cũng chỉ là một, hai trăm thanh thôi, không đủ để nhét kẻ răng nữa.

Công xưởng tư gia trong thành chỉ cần được đầu tư đủ nhân lực và thời gian, dựa theo đó là có thể mô phỏng lại được thôi, tuy nói là không nhất định sẽ có chất lượng giống nhau, nhưng mô phỏng lại một phiên bản giống đến 60, 70% thì các quý tộc vẫn có được tự tin đó.

Dựa vào cái bức tường thành nhỏ thấp đó mà có thể chống cự lại được đại quân nhân thú ư? Huống hồ, trong tin tình báo còn nhắc đến việc dường như có phù thủy của nhân thú táng thân tại thành Uyên Lưu nữa chứ.

Nghe đến đó, tất cả những quý tộc trong cả phòng nghị sự đều không nhịn nổi mà ôm bụng cười to.

Ngay cả Đế Á cũng lâm vào trầm mặc, Hắc Ưng sau lưng hắn cau chặt mày, tựa như rối rắm trong mối suy nghĩ có hiểu lầm gì đó, thế nhưng lại bị đồn thành những lời đồn vớ vẩn như thế này.

Lạc Đặc nhân cơ hội cầu xin được ứng chiến một lần nữa, nếu ngay cả ngôi thành nhỏ như thành Uyên Lưu cũng có thể đánh lùi được đại quân nhân thú thì hùng thành số một đất bắc sao lại không làm được chứ?

Lão thành chủ lớn tuổi tai mềm, cuối cùng cũng mềm lòng, đồng ý cho Lạc Đặc dẫn binh xuất thành nghênh chiến, thế nhưng không cho phép hắn truy kích, bắt được nô lệ thì bắt buộc rút về thành.

Biểu hiện ngoài mặt của Lạc Đặc thì là luôn miệng đồng ý, thế nhưng trong lòng lại phản đối. Hắn tự mình chọn ra năm nghìn tinh binh cường tướng, võ trang toàn bộ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuất thành nghênh chiến với nhân thú.

Những thú nhân đang cướp bóc trắng trợn người dân tị nạn bên ngoài thành bị đại quân tập kích bất ngờ của Lạc Đặc dọa sợ nhảy dựng, sau khoảnh khắc hoảng loạn ngắn, bọn nhân thú tạm thời nhận thua mà rút lui.

Sự tự tin của Lạc Đặc chớp mắt dâng cao đến cực điểm, quên hết toàn bộ mệnh lệnh bắt buộc không được phép truy kích của lão thành chủ, thừa thắng xông lên, truy kích những nhân thú đang thoái lui.

Nào ngờ, trong những nhân thú tự do ngoại thành đó vẫn còn ẩn náu một phù thủy, dưới sự chỉ huy của phù thủy, đám nhân thú tập họp lại lần nữa, cuối cùng cũng phát huy được ưu thế cơ thể vốn có của mình mà phấn khích phản kích lại đại quân dưới sự dẫn dầu của Lạc Đặc.

Tình hình trận đấu nhất thời chuyển biến bất ngờ, đại quân của Lạc Đặc thương vong nặng nề, sau khi bỏ lại rất nhiều thi thể của sĩ tốt thì gần như là lăn lê bò lết mà tháo chạy về thành Minh Châu, nếu như không chạy nhanh thì suýt nữa, ngay cả cổng thành cũng không đóng lại kịp.

Năm nghìn người ra khỏi thành, còn dư lại không đến ba nghìn người quay lại, tổn thất gần phân nửa!

Cao tầng thành Minh Châu trước đó không lâu còn đang châm biếm thành Uyên Lưu kia, đối mặt với tình huống này liền tắt đài tập thể.

Lạc Đặc ôm lấy cánh tay bị thương, một thân thảm hại, hổn hển nói:

"Ta thừa nhận là ta đã xem thường giặc rồi, nhưng mà ngôi thành Uyên Lưu đó sao mà làm được vậy? Nhân thú lợi hại như thế, ngay cả năm nghìn quân tinh nhuệ của chúng ta cũng tổn hại đến phân nửa, cộng hết tất cả vệ đội của thành Uyên Lưu lại cũng chẳng được năm nghìn người, cái đám nghèo kiết xác đó có thể đánh bại được nhân thú ư? Nói đùa gì vậy chứ?"

Đế Á chậm rì rì nói:

"Có lẽ là dựa vào thành trì để tác trận, không nhất thiết phải rời thành để truy kích."

Lạc Đặc nghẹn họng một lát, cười lạnh:

"Ngược lại, tôi lại cảm thấy, chỉ có một loại khả năng mà thôi!"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn, Lạc Đặc nhìn trái phải một vòng, ung dung lớn tiếng nói:

"Chắc chắn bọn chúng đã lén lút có được bảo vật gì đó, hoặc là nắm được năng lực bất phàm nào đó đủ để đe dọa được nhân thú, thế nên mới có thể sống sót được mà hoàn toàn không có tổn thất gì trong làn sóng nhân thú như thế!"

"Ngoài điều này ra thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được cách giải thích hợp lý thứ hai nào nữa, thành Uyên Lưu thấp kém đó sao lại có thể mạnh hơn thành Minh Châu của chúng ta được!"

"Lúc trước, trong hội bán đấu giá, ta đã cảm thấy ngôi thành Uyên Lưu này có chút quái lạ."

Một quý tộc chua xót nói,

"Nhưng mà dù sao thì số lượng đao kiếm mà họ bán ra cũng không nhiều, cũng đã ký khế ước với Đế Á thiếu thành chủ rồi, nên tôi cũng không để ý đến nữa."

"Ngoài đao kiếm ra thì còn có thủy tinh, có giấy, thậm chí còn có gốm sứ, nói là còn trong suốt, sáng, và hoa lệ phi phàm hơn so với hàng xa xỉ phẩm sang quý nhất trên giá kệ trong phân hiệu của Thương hội Bích Không nữa cơ, đồn đãi nổi tiếng lắm."

"Lúc đó tôi còn không tin lắm, bây giờ nghĩ lại..."

Vị quý tộc đó vuốt chòm râu ngắn, âm u quái đản mà cười lạnh hai tiếng,

"Lời mà Lạc Đặc thiếu thành chủ đã nói, cũng không phải là không có lý."

Phòng nghị sự tĩnh lặng, các quý tộc cao tầng của thành Minh Châu hai mắt nhìn nhau, sau khi hết ngạc nhiên thì không hẹn mà cùng lâm vào sự trầm tư suy nghĩ.

※ ※ ※

Thành Uyên Lưu.

Ngọn gió bắc cuối đông vẫn chưa chịu ấm lên, vẫn còn đang tàn sát bừa bãi trong thành.

Trước cửa phòng ngủ của Nhan Túy, lão quân y bị Trầm Khinh Trạch đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng, ngay cả cửa cũng quên đóng lại đã vội vàng chạy mất, tựa như e sợ sẽ bị chủ tế đại nhân bắt lại để thẩm vấn vậy.

Trầm Khinh Trạch dùng một tay chống lên cánh cửa phòng sắp đóng lại, đẩy cửa bước vào.

Ngón trỏ của y áp lên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng với người hầu đang bưng chậu nước để thay khăn ấm bên trong, đám người hầu ngoan ngoãn gật gật đầu, buông chén thuốc và chậu nước xuống, lục tục rời khỏi phòng.

Trong phòng phảng phất mùi máu tươi rất nhạt, y nhíu mày, đóng cửa lại, ngăn gió lạnh vào phòng, Trầm Khinh Trạch quang minh chính đại mà nhanh chóng đi thẳng vào.

Trang trí trong phòng ngủ vẫn như cũ, thảm trải sàn cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, rèm cửa sổ đóng chặt, đồ chơi trẻ con to to nhỏ nhỏ, mấy chồng văn thư chất đống trên bàn sách khiến cho nó có thêm vài phần lộn xộn.

Bước chân của Trầm Khinh Trạch không một tiếng động giẫm lên thảm trải sàn, Nhan Túy đang nằm nghiêng trên giường, chỉ ló một cái ót đen như nhung từ trong chăn ra.

Ánh mắt của y lướt qua chậu nước được để trên tủ đầu giường, bên trong là băng vải vừa mới được thay ra, nhuộm nước trong đó thành một màu đỏ nhạt.

Cái nhộng con ve trong chăn đó hơi cử động, âm mũi nặng nề vang lên:

"Đổ luôn chậu nước này luôn đi."

Bước chân của Trầm Khinh Trạch hơi ngừng lại, tuân theo sự phân phó của thành chủ đại nhân, đổi nước ấm và khăn khác, y im lặng mà đứng ngay đầu giường, cái khăn lông thấm nước bị y dùng lực vắt lại, tiếng nước róc rách.

Nhan Túy uể oải phân phó:

"Để đó đi, ngươi có thể đi được rồi."

Cậu không đợi được âm thanh bước chân rời đi của người hầu mà ngược lại, lại cảm nhận được mép giường lún xuống một khoảng nhỏ, Nhan Túy mất kiên nhẫn nhíu mày, khó chịu ló đầu từ trong chăn ra, quay đầu lại nhìn xem kẻ hầu nào mà lại không nghe lời đến vậy ---

Sau đó, cậu thình lình bắt gặp được đôi mắt đen láy sâu thẳm đó của Trầm Khinh Trạch, đang từ trên cao nhìn xuống cậu.

Chớp mắt bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Nhan Túy hẫng một nhịp, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, vô thức mà ngửa cổ rụt đầu vào trong chăn.

Khóe miệng cậu không được tự nhiên mà cong cong lên:

"Chủ tế đại nhân bận bịu như vậy, sao lại còn có thời gian rảnh mà đến đây thăm tôi thế? Lẽ nào là đã xảy ra chuyện gì trong thành rồi?"

Trầm Khinh Trạch nhướng một bên mày lên:

"Mọi chuyện trong thành đều ổn cả, thành chủ đại nhân có thể yên tâm ---"

Y cầm cái khăn lông ấm trong tay, chậm rì rì nói:

"Yên tâm mà dưỡng thương."

Ánh mắt của Nhan Túy liếc xuống dưới là không nhìn thấy y nữa:

"Ý anh là lời nguyền của phù thủy nhân thú hả? Cho đến bây giờ thì cũng không có dấu hiệu phát tác, chủ tế đại nhân không cần phải lo lắng đâu."

Trầm Khinh Trạch cầm khăn lông ấm ấn lên trán của cậu mà nhẹ nhàng lau lau, bình tĩnh nói:

"Sao thành chủ đại nhân lại ra mồ hôi thế này? Có phải là nóng quá không? Hay là đắp chăn kín quá?"

Tuy là cảm giác được đích thân Trầm Khinh Trạch săn sóc sướng lắm nhưng mà thời khắc này, Nhan Túy giống như đang bị nướng trên giá lửa vậy, vốn không rảnh để được hưởng thụ sự "săn sóc" đó của y.

"Khụ, bổn thành chủ sắp phải thay quần áo rồi, nếu chủ tế đại nhân không có việc gì khác thì hay là tránh đi một lúc, đợi tôi thay đồ xong rồi lại thảo luận sự vụ vủa phủ thành chủ, thế nào?"

Trầm Khinh Trạch ah một tiếng, không mặn không nhạt nói:

"Tôi còn nhớ ngày hôm đó tôi không cẩn thận mà xông vào phòng tắm của thành chủ đại nhân, cậu cũng chẳng tránh né tôi chút nào, tôi với cậu đều là đàn ông con trai với nhau cả, dù sao thì người hầu cũng chẳng có ở đây, thấy thành chủ đại nhân thân phận khổ nhọc công lớn đây, tôi không màng nhọc công làm thay họ một lúc thì cũng được mà."

Nhất thời, Nhan Túy oán thán đến không còn từ nào để nói, hai mắt kinh ngạc trừng lớn, lần đầu tiên trên phương diện ngôn ngữ mà cậu lại không trên cơ được Trầm Khinh Trạch.

Thành chủ đại nhân vốn đã quen với việc đứng trước mặt nhiều người, há có thể lật thuyền trong mương được?

Cậu chớp chớp mắt, đuôi lông mày khẽ nhếch, lại chậm rãi cười lên, co một chân lên, cách một cái chăn mà lấy đầu gối thúc y:

"Ôi trời, không ngờ con người chủ tế đại nhân lại nhiệt tình đến vậy đấy, thừa dịp không có ai, lén lút chui vào trong phòng ngủ của bổn thành chủ thì thôi đi, còn muốn làm loạn, vội muốn ngắm cơ thể của bổn thành của hửm?"

Ah, giả vờ, tôi cho cậu giả vờ!

Khóe miệng Trầm Khinh Trạch kéo thành một nụ cười lạnh giá, chậm rãi cúi người, cái bóng phủ lên mái đầu lộ ra ngoài của Nhan Túy.

Y chậm rãi gỡ từng ngón tay của đối phương ra, nói:

"Nếu thành chủ đại nhân còn không ngoan ngoãn nghe lời thì đừng trách tôi trở mặt vô tình mà cho gọi lão quân y đến đây đấy nhé."

Nhan Túy: "..."

Sao chủ tế của cậu lại thay đổi rồi, rõ ràng lúc trước không phải như thế này mà, bị mình trêu ghẹo thì nhất định sẽ xoay người chạy mất!

Ngay sau đó, đầu não của Nhan Túy chết lặng, chăn bị xốc lên ---

Khóe mắt của Trầm Khinh Trạch co giật, soạt nhắm mắt lại lần nữa, im lặng hồi lâu rồi mới nói:

"Sao cậu lại thích ngủ trần thế này hả!"

"...Ủa không được hả?"

Nhan Túy không tiếc bình vỡ, thẳng thắn nằm như xác chết trên giường, hoàn toàn trở thành miếng thịt cá nằm trên thớt.

Trầm Khinh Trạch hung ác trừng cậu một cái, chậm rãi xốc một góc nơi thắt lưng lên, quả nhiên là trông thấy một phần bên thắt lưng bên phải đang quấn băng gạt, thoáng lộ ra một mảnh cháy sém, cách một lớp băng gạt cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của vết thương.

Đầu mày Trầm Khinh Trạch nhíu chặt lại:

"Vết thương trên thắt lưng này là sao?"

Hai tay Nhan Túy ôm lấy chăn:

"Đừng nhìn. Chỉ là bị thương da thịt thôi, uống thuốc mà anh bón cho thì đã không còn đau gì nữa rồi. Quân y nói là nghỉ dưỡng cho tốt là có thể hồi phục lại như trước thôi."

"Đã trả lời là không có bị thương cơ mà, thành chủ đại nhân lời nói không đáng tin."

Trầm Khinh Trạch híp mắt lại:

"Bị thương thì thôi đi, tại sao lại giấu tôi?"

Nhan Túy xoay mặt sang hướng khác, giật giật cánh môi, do dự mà phun ra một chữ:

"Xấu..."

Trầm Khinh Trạch không nghe rõ:

"Cái gì?"

Nhan Túy tủi thân nhỏ tiếng rầm rì:

"Bộ dạng khó coi như vậy của tôi, sao có thể bị anh nhìn thấy được!"

Trầm Khinh Trạch tức đến bật cười:

"Cái dáng vẻ nhan sắc tàn phai của thành chủ đại nhân tôi cũng đã thấy qua rồi mà, đây có là cái gì hả?"

Nhan Túy há há miệng, bướng bỉnh mà cường điệu:

"Lúc đó với hiện tại sao lại có thể giống nhau được."

Trầm Khinh Trạch bất đắc dĩ:

"Có cái gì khác? Hơn nữa..."

Lời của y hơi dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Chẳng phải thành chủ đại nhân đã nói là sẽ rất vui khi được tôi lo lắng cho cậu sao?"

Trầm mặc trong giây lát, Nhan Túy im lặng nhìn lại ánh mắt của y, hàng mi khẽ chớp:

"Tôi vừa hy vọng anh lo lắng cho tôi, vừa không muốn trông thấy anh thật sự lo lắng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.