Đi tới trước cái rương một cách tao nhã, ngón tay thanh mảnh của Cô Ngự Hàn không chút để ý lướt thoáng qua dạ minh châu trong rương, ngẩng đầu, mắt phượng chớp khẽ, khóe môi nở nụ cười: “Lúc Bối Bối rời khỏi vương cung, mang đi hai viên dạ minh châu, ngươi nói… nàng sẽ dùng như thế nào?”
“A, Bối Bối tiểu thư khẳng định sẽ mang dạ minh châu đi bán để đổi lấy ngân lượng.” Anh Nhi ánh mắt sáng lên, cũng hiểu ra thốt lên.
Nghe vậy, Thương Tuyệt Lệ cũng hiểu rõ không hề nghi hoặc nữa.
“Rất tốt, nếu biết ta sử dụng như vậy, các ngươi có trách nhiệm tìm ra viên dạ minh châu thuộc về trong vương cung, sau đó mang kết quả nói cho ta biết.” Cô Ngự Hàn cười lạnh nhạt, nhẹ nhàng phân phó, làm cho mặt của Anh Nhi và Thương Tuyệt Lệ lập tức ỉu xìu, khổ sở thở dài.
Nhiều dạ minh châu như vậy mà bắt bọn họ đi phân biệt từng viên một sao?
Trời! Nhất thiết phải như vậy không.
Thấy vẻ mặt cầu xin của bọn họ, ánh mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn liếc nhẹ, tiêu sái rời đi, lúc đi qua bên người bọn họ, còn cất giọng quỷ dị dị thường bỏ lại một câu: “Ai bảo các ngươi không trông coi tốt Bối Bối của ta!”
Thương Tuyệt Lệ và Anh Nhi toát mồ hôi lạnh nhìn nhau, muốn khóc, xem ra Vương sẽ còn ghi hận khá lâu!
…
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc đến lúc Anh Nhi và Thương Tuyệt Lệ thấy lại mấy viên dạ minh châu quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002634/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.