Chu Hi Văn kiểm tra Kinh Sở Tiêu xong mới xuống nhà ăn, hắn chỉ sốt còn lại vết thương không bị viêm.
Kinh Tử Văn nấu rất nhiều món nhưng toàn là món ăn đạm bạc.
"Cậu này cậu tên gì thế. Trông có chút quen"
"..." Kinh Tử Văn coi cô như không khí đến miệng cũng khồng thèm mở ra trả lời
"Xem ra cậu thích tôi"
"Gì? Tôi không thích cô"
"Còn biết nói à? Tưởng là bị sao nữa chứ"
"Kinh Tử Văn"
"A...à. Tên nhóc thối lớn dị rồi còn không nhận ra tôi?"
Chu Hi Văn liền nhớ ra, năm xưa Kinh Sở Tiêu từng dắt em trai đi gặp cô một vài lần. Nhưng tên này coi mọi người như không khí, chỉ đeo cặp kính dày cui mà cắm đầu vào sách.
Kinh Tử Văn lớn lên khá giống Kinh Sở Tiêu ngày xưa. Chỉ có đều trông hiền lành hơn, chững chạc hơn anh của hắn.
"Không quen biết cô"
"..."
Không khí trong nhà ăn đột nhiên trùng xuống. Chu Hi Văn ăn một miếng lại hỏi tiếp
"Bây giờ anh ấy đang làm gì?"
"Lính đánh thuê"
Chu Hi Văn rớt chiếc muỗng trong tay xuống. Một người từng là niềm tự hào của đất nước, vậy mà bây giờ lại làm lính đánh thuê.
Phải nói lính đánh thuê cũng được coi là một phần tử tội phạm.
Là người đã hi sinh cho đất nước cô không nghĩ Kinh Sở Tiêu lại chấp nhận làm chuyện như vậy.
"Th...thật sao? Anh ấy giỏi như vậy, tại sao không kiếm việc hợp pháp làm"
Hèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-thu-cam-yeu-lai-tu-dau/2744337/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.