Chu Hi An rất muốn hỏi Kinh Sở Tiêu nhiều thứ. Nhưng lại nhìn gương mặt hắn nhợt nhạt cô lại không kiềm được lòng. Lại quàng tay qua ôm hắn
10 năm không gặp, hắn bây giờ đã không còn dáng vẻ chàng thanh niên ngày đó. Làn da của hắn đã ngâm hơn, gương mặt trông lạnh lùng hơn. Cơ thể nhiều sẹo hơn và còn già hơn nữa.
Nhưng có lẽ, chỉ có con tim của hắn vẫn không thay đổi. Vẫn giữ hình bóng của Chu Hi Văn sâu trong lòng.
"Sở Tiêu à. Em chưa bao giờ quên anh cả. Năm đó anh nằm viện quả thật em đã cố trốn khỏi nhà. Nhưng ba em đã đem em ra một hòn đảo biệt lập. Em trở về đã là chuyện vài tháng sau, em thật sự đã tìm anh rất lâu"
Kinh Sở Tiêu không bất ngờ, vì đêm qua trong xe Chu Hi Văn nằm dưới thân hắn đã khóc lóc rất nhiều.
Cô đã kể hết những ấm ức nhiều năm qua cho hắn nghe. Có lẽ Chu Hi Văn đã say, cô vừa kể vừa khóc lóc như một đứa trẻ. Không biết vì do bị anh đâm rút hay do thật sự bị ấm ức.
Kinh Sở Tiêu lúc đó đã giằng co với suy nghĩ rất nhiều. Hắn cũng không buông tay cô được. Cô như một liều thuốc phiện của hắn, ngày ngày đều nghĩ đến cô.
Bây giờ cô tìm thấy hắn rồi, hắn cũng không muốn trốn nữa.
Kinh Sở Tiêu đẩy cô ra lại dùng thủ ngữ để nói chuyện
"Tôi không trách em. Đừng khóc nữa, mắt xưng cả rồi"
"Cũng không phải do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-thu-cam-yeu-lai-tu-dau/2744336/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.