Chương trước
Chương sau
Mãng xà đen sửng sờ khi thấy hành động này, nói: “Thì ra còn chưa tới mức mất hết pháp lực, nhưng cũng giống như mày vậy, cũng không thể tạo thành uy hiếp với tao."
"Thử đi rồi biết." Triệu Khả Tiên đột nhiên bay lên trời, trường kiếm trong tay vung lên thật cao, bay thẳng đến chém xuống đầu của mãng xà đen.
"Keng!" một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay của Triệu Khả Tiên bổ vào chỗ bảy tấc của mãng xà đen.
Những đốm lửa xẹt lên, mãng xà đen có vẻ không hề bị tổn thương gì, ngược lại trường kiếm của Triệu Khả Tiên trực tiếp bị bẻ gảy.
"Vù!" một tiếng, chiếc đuôi cứng như sắt thép của mãng xà đen quét mạnh về phía Triệu Khả Tiên còn bay trên không trung.
"Cẩn thận!" Tôi hét lớn, Triệu Khả Tiên chợt xoay người một vòng, nàng dùng hai tay che ở trước ngực, bị đuôi rắn quất lên trên người, rớt thẳng từ không trung xuống.
Tôi lập tức chạy tới, giơ tay đón đỡ Triệu Khả Tiên đang rơi xuống.
"Khả Tiên, em không sao chứ?" Tôi hỏi.
Triệu Khả Tiên lắc đầu, nghiêm túc nhìn mãng xà đen: “Mày lại tiến hóa từ lúc nào?"
"Chuyện này hả, tao tiến hóa từ năm ngoái, hiện giờ vũ khí bình thường không thể tổn thương tao, mày ở trong miếu quá lâu rồi, đã lạc lõng với thời đại rồi, đã không thích hợp tiếp tục cai quản Vạn Xà Quật." Xà vương đắc ý nói.
"Em sẽ không để cho chàng chịu tổn thương." Triệu Khả Tiên quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương.
"Đừng cố quá, chúng ta cùng nhau chém nó." Tôi nhíu mày nhìn mãng xà đen ngông cuồng tự đại.
Triệu Khả Tiên lắc đầu: “Anh hiện giờ không thể tổn thương được nó."
Nói xong, Triệu Khả Tiên đẩy mạnh tôi ra, nàng vứt thanh kiếm gãy trong tay, sau đó chắp hai tay, miệng lẩm bẩm, quanh thân bắt đầu xuất hiện vầng hào quang màu vàng.
"Ngươi còn có thể dùng pháp thuật?" Mãng xà đen kinh ngạc nhìn Triệu Khả Tiên, đuôi rắn khổng lồ lập tức quét tới.
Tôi bèn vứt bỏ thanh kiếm trong tay, lao thẳng về phía đuôi rắn.
'Bộp' một tiếng, tôi ôm chặt đuôi rắn, dùng hết sức lực ngăn cản đuôi rắn làm phiền Triệu Khả Tiên.
"Uống!!!"
Triệu Khả Tiên quát lớn, chỉ thấy mấy chục thanh vũ khí xung quanh đều bị kim quang bao phủ, lơ lửng giữa không trung, nhắm ngay mãng xà đen.
"Vù, vù vù!" Đuôi của mãng xà đen không ngừng lắc lư, tôi liều mạng ôm thật chặt, muốn giữ chặt cái đuôi của nó.
Nhưng mãng xà đen quá mạnh, chỉ vung đuôi vài đã lập tức quẳng tôi ra xa.
"Chết cho tao!!!" Triệu Khả Tiên lại quát lớn, khóe miệng chảy máu, đống vũ khí lơ lửng giữa không khí nhao nhao phát ra trận trận kiếm minh, bay thẳng đến mãng xà đen.
Cùng lúc đó, đuôi của mãng xà đen cũng quét nhanh về phía Triệu Khả Tiên.
Tôi vội bò dậy, chạy về phía Triệu Khả Tiên, lực quất đuôi của mãng xà đen vô cùng lớn, nếu như Triệu Khả Tiên không có những thủ đoạn phòng vệ khác, bị cái đuôi này đập trúng thì chết chắc.
"Bình bịch!" Triệu Khả Tiên bị đuôi rắn quét trúng, lập tức bay như tên bắn về phía tôi. Tôi lập tức ôm lấy nàng, lực va chạm quá lớn khiến tôi đứng không vững, ôm lấy cơ thể củaTriệu Khả Tiên văng mạnh ra ngoài, đập mạnh vào bức tường đá cách đó 10m.
"Phập phập phập!" Hàng chục thanh kiếm trong nháy mắt đâm xuyên cơ thể của mãng xà đen, những vũ khí kia được kim quang gia trì, quả nhiên có thể phá vỡ phòng ngự của mãng xà đen.
"A!" Mãng xà đen đau đớn rít lên, thân rắn bắt đầu co lại, đầu lưỡi vô lực rũ xuống tấm bia đá, dù bị thương nặng đến mấy vẫn quấn lấy phiến đá không chịu buông.
Lúc này tôi cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu, lực va đập quá lớn khiến tôi cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát, đầu óc hỗn loạn, mọi thứ tôi nhìn thấy đều có bóng chồng.
"Khả Tiên... em... em không sao chứ?" Tôi vừa mở miệng, bèn ói một ngụm máu.
Triệu Khả Tiên cố sức đỡ tôi ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Sao chàng lại ngốc như vậy? Sao lại che sau lưng em?"
"Ha ha..." Tôi yếu ớt cười: “Bởi vì anh cũng không cho phép người khác tổn thương em."
Triệu Khả Tiên đưa tay sờ mặt của tôi, máu cũng đang không ngừng trào ra khỏi khoé miệng, rõ ràng nàng cũng đang rất yếu.
"Chiêu vừa rồi của em dường như tiêu hao rất nhiều sức mạnh đúng không?" Tôi quay đầu nhìn mãng xà đen đã bị trọng thương: “Đáng tiếc, anh không có năng lực chém chết nó."
"Không sao đâu chàng, trong vòng trăm năm nữa nó cũng đừng hòng khôi phục, hơn nữa nó chỉ có thể ở chữa thương trên tấm bia đá, cũng không thể tự tay giết em để báo thù." Triệu Khả Tiên bất đắc dĩ cười cười.
Tôi gật đầu, biết mãng xà đen không thể rời khỏi tấm bia đá, tôi quay đầu nhìn mãng xà đen giễu cợt: “Thì ra mày là một phế vật, còn tưởng mày lợi lắm, phi, gì cũng không phải."
Đầu của mãng xà đen cúi gằm trên bia đá, đôi mắt như chuông đồng u ám phai mờ, cú đánh này của Triệu Khả Tiên khiến nó rất khó có thể chịu đựng.
"Xà linh, mày đánh giá tao quá thấp, chỉ cần nuốt chửng mày, vết thương của tao có thể hồi phục trong nháy mắt." Giọng của mãng xà đen không còn lớn lối như trước nữa, hơi thở yếu ớt, nhưng nó vẫn từ từ trườn xuống tấm bia đá, rời khỏi tế đàn, trườn về phía chúng tôi.
Động tác của nó rất chậm, những binh khí cắm trên thân nó vẫn kia lấp lóe kim quang, như thể đang không ngừng tạo thành thương tổn với nó.
Nhưng cho dù là vậy, mãng xà đen khổng lồ vẫn mang theo một loại áp lực khiến tôi tuyệt vọng. Tôi không hề hoài nghi sức ăn của nó, đừng nói chỉ một Triệu Khả Tiên, cho dù là thêm cả tôi, cũng giống chỉ có thể trở thành bữa ăn trong bụng của nó.
Mãng xà đen vừa trườn vừa nói: “Xà linh, hy vọng kiếp sau mày sẽ không lại bị tiên bia đập trúng."
Trong khi mãng xà đen nói chuyện, trên tế đàn đột nhiên xuất hiện dị động, di thể của ông nội đột nhiên đứng dậy, ông chợt nhảy lên thật cao, nhảy lên tấm bia đá cao 5m.
Sau khi đáp xuống tấm bia đá, ông thò tay vào đỉnh bia, sau đó chợt rút ra, lập tức rút ra một thanh kiếm gỗ màu vàng dài 3m từ trong tấm bia đá!
"Này, nghiệt súc!!!" Ông nội đột nhiên hét lớn, nhảy khỏi tấm bia đá, bay thẳng vào mãng xà đen.
Mãng xà đen lập tức dừng lại, nó từng nói ông nội đã áp chế nó nhiều năm, chắc chắn rất quen thuộc giọng của ông nội, cũng rất sợ hãi.
Mãng xà đen cố quay đầu lại, ông nội đã bay đến đỉnh đầu của nó.
"Chết!"
Ông nội gầm lên, hai tay cầm chuôi kiếm đâm thẳng vào đỉnh đầu của mãng xà đen.
"A!!!" Mãng xà đen hét thảm, kim quang trên thân thể màu đen loé lên, ngã ầm xuống đất.
Nhìn thấy mãng xà đen ngã xuống, Triệu Khả Tiên thở mạnh một hơi, ông nội cũng rút ra kiếm gỗ, nhảy xuống khỏi đầu rắn, hai tay bưng kiếm gỗ, đặt đến trước người Triệu Khả Tiên.
Triệu Khả Tiên cũng đứng dậy, giống như không xảy ra chuyện gì tiếp nhận kiếm gỗ, cất lời: “Cảm ơn ngài, Tam Gia."
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, hoàn toàn xô đổ nhận thức của tôi, ông nội không phải đã chết rồi sao? Sao đột nhiên trở nên dũng mãnh, dễ dàng đoạt mạng của mãng xà đen như vậy?
Tôi biết trên thế giới này có những kỳ nhân dị sĩ biết giả chết, nhưng chưa từng nghe nói ai bị treo trên cây hoè già suốt một ngày một đêm còn có thể bất tử?
"Đây là sứ mạng của ông, điều phải làm mà." Ông nội đáp, sau đó quay đầu nhìn tôi: “Bất Phàm, cháu... có khỏe không?"
"Ông nội, Khả Tiên, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Tôi ngơ ngác hỏi, duỗi tay nắm lấy tay của ông nội, niềm vui kích thích tuyến lệ, khoé mắt nhất thời ướt át.
Sắc mặt của ông nội vẫn trắng bệch, không có chút máu, chẳng khác gì xác chết, nhiệt độ cơ thể của ông nội vẫn lạnh tanh.
Triệu Khả Tiên quay đầu dịu dàng nhìn tôi: “Phu quân, có điều gì nghi hoặc cứ hỏi Tam Gia, ông sẽ trả lời chàng, em đi khống chế bầy rắn đã."
Nói xong, Triệu Khả Tiên cầm kiếm gỗ biến mất trong bóng tối.
Ông nội chỉ tấm bia đá, nói: “Cháu nhìn tấm bia đá kia chứ?"
Tôi quay đầu nhìn tấm bia đá, không còn mãng xà đen quấn ở phía trên, đã có thể nhìn rõ chữ viết trên đó hơn, chữ viết phía trên lại là mộ bia.
"Mộ của Triệu Khả Tiên??? Đây..." Tôi kinh ngạc nhìn ông nội: “Mộ của Triệu Khả Tiên?"
"Không phải, là Triệu Y Tiên." Ông nội sửa.
Tôi sửng sốt, đứng dậy đi lên tế đàn cẩn thận nhìn kỹ, chữ viết rất mơ hồ, nhưng chắc chắn không phải chữ ‘Khả’可, bởi vì bên cạnh có bộ bàng(旁).
"Triệu Y Tiên... là ai?" Tôi nghi ngờ hỏi, cũng không biết thứ này thì liên quan gì với chuyện đã xảy ra.
Ông nội nói: “Nếu ông đoán không lầm, chắc đó là mẹ của cháu."
"Cái gì?" Cơ thể của tôi chấn động, tràn đầy nghi hoặc nhìn ông nội, từ nhỏ cha mẹ đều mất, khái niệm 'mẹ' với tôi vô cùng mờ nhạt.
Ông nội chỉ cái lỗ thủng trên nóc hang, nói tiếp: “Tấm bia đá này từ trên trời giáng xuống, đập một lổ thủng, rơi vào Vạn Xà Quật, cũng chính là động rắn mà mọi người thường nói. Đồng thời đè lên trên một con rắn nhỏ màu lam, tấm bia đá có đặc thù linh lực, khiến cho con rắn nhỏ màu lam sinh ra xà linh, đồng thời ngưng tụ ra thân thể, chính là xà tiên nương nương trong Miếu Xà Tiên của thôn chúng ta."
Tôi yên lặng gật đầu, nhìn tấm bia đá thần kỳ, hỏi: “Ông nội, vậy sao ông lại nói cái tên ghi trên tấm bia đá này là của mẹ cháu?"
"Bởi vì ông nhặt được cháu ở bên bia đá, cháu tới đây mà xem." Ông nội nói, kéo tôi đi tới phía sau tấm bia đá, chỉ về hàng chữ trên bệ bia.
Thiên đạo thay đổi vô thường, chủ thần còn khó tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ thai nghén trong tấm bia, nguyện người hữu duyên cứu giúp, cho nó tinh thần mênh mông.
Ngắn ngủn 34 chữ, đã đủ để chứng minh suy đoán của ông nội.
Thiên đạo...
Chủ thần...
Thai nghén trong tấm bia...
Tinh thần mênh mông...
Thế nghĩa là gì?
"Nói cách khác, cháu từ trong tảng đá này chui ra? Lẽ nào cháu là Tôn Ngộ Không?" Tôi nghi hoặc nhìn ông nội, hỏi một câu vô nghĩa.
Ông nội lắc đầu nói: “Ông không biết, nhưng thân thế của cháu chắc chắn không đơn giản, lúc ông nhặt được cháu, cháu mặc một chiếc tã kỳ lạ. Ông vừa ôm cháu, chiếc tã bèn biến mất. Xà tiên nương nương nói, cháu đã sống hơn 30 năm, không trưởng thành, cũng không chết."
"Thiệt hay giả?" Tôi cau mày nhìn ông nội, trong lòng cảm thấy ông già này chắc chắn đang kể chuyện cổ tích.
Ông nội gật đầu nói: “Là sự thật, sau khi ông ôm cháu đi, xà linh muốn ngưng tụ thân thể cần hương khói cung phụng, cho nên rời nơi này đến Miếu Tiểu Long tiếp nhận cung phụng. Cũng đúng lúc đó, tấm bia đá bị nghiệt súc chiếm cứ, dựa vào linh lực trên tấm bia đá, nó không ngừng tiến hóa, cuối cùng biến thành yêu quái biết nói chuyện."
Tôi lắc đầu nói: “Không đúng, ông nội, điều đó tuyệt không thể nào, sao chuyện như vậy có thể xảy ra trên đời."
"Đều là sự thật, thật ra ông đã chết, là tấm bia đá này giúp ông có thể thi biến, mới chém giết nghiệt súc này, giờ... ông cũng nên tuân theo thiên đạo rời khỏi nơi này, tế đàn này là nơi tốt nhất để chôn xác của ông, ông có thể ra đi thanh thản."
Ông nội nói xong bèn cười vui vẻ, sau đó nụ cười càng ngày càng cứng ngắc, thân thể ngã rầm ra phía sau.
"Ông nội, đừng..." Tôi đưa tay đỡ lấy ông nội, ông nội không thể trả lời.
Vẫn là dáng vẻ của xác chết, hơn nữa còn nhanh chóng thối rữa, mùi xác thối xộc vào xoang mũi, khiến tôi không dám nghi ngờ nữa.
"Ông nội!!!" Tôi hét lên, tôi cứ tưởng ông nội sẽ sống lại, không ngờ lại ra đi nhanh như vậy.
Hình như nghe thấy tiếng hét của tôi, Triệu Khả Tiên vội chạy tới, sau khi nhìn thấy của tình trạng ông nội, nàng cũng buồn bã rơi lệ.
"Tam Gia đi thanh thản." Triệu Khả Tiên vuốt đôi mắt còn chưa nhắm lại của ông nội, sau đó vỗ vỗ bả vai của tôi, dịu dàng an ủi: “Phu quân, nén bi thương."
Tôi lẳng lặng nhìn di thể đã bắt đầu thối rữa của ông nội, khóc không thành tiếng.
Triệu Khả Tiên tiếp tục nói: “Phu quân, giờ có một chuyện còn rắc rối hơn, mãng xà đen đã truyền ý chí của nó vào trong bầy rắn, nó chết, bầy rắn sẽ càng điên cuồng rời hang trả thù nhân loại. Giờ hơn mấy trăm ngàn con rắn trong Vạn Xà Quật đã chen chúc lao ra ngoài, chạy đến thôn Tiểu Long."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.