Editor: demcodon
Sau khi Bạch Tuyết Thường bận xong đạp Rambo một cái: "Cảm thấy tốt hơn không?"
"Không chết được." Rambo trợn mắt liếc nhìn chủ nhân của mình tức giận nói, giương mắt nhìn cô muốn nói lại thôi.
"Có rắm mau thả."
"Đàn ông Đường Bộ của em đến, em dự định đi theo bọn họ trở về, từ đây mặc kệ tộc Tê Giác phải không?"
"Tôi muốn thì ở, muốn chạy thì đi. Anh không có quyền kiểm soát." Bạch Tuyết Thường hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ ủ rũ héo úa của gã thì tức giận, không ai sánh nổi, tự cao tự đại như Rambo sao lại có dáng vẻ giống quỷ như thế? Cô nhấc chân lại cho gã một đạp: "Anh đừng có tối sầm u mê ghê tởm tôi có được không? Trời còn chưa có sập xuống."
"Với anh mà nói đã sập xuống."
"Mẹ, đừng đá cha nữa, cha đang bị thương đó." Lôi giữ hai vai Bạch Tuyết Thường. Một cậu bé 12 tuổi cao 1m65 chỉ lùn hơn Bạch Tuyết Thường một cái đầu. Nhưng nhiều năm lang thang trong núi rừng, tranh đấu với dã thú làm cho cơ thể cậu rất khỏe mạnh, nhìn qua Bạch Tuyết Thường ngược lại có vẻ nhỏ nhắn hơn nhiều.
Bạch Tuyết Thường ôm cổ Lôi, dùng đầu lưỡi liếm môi cậu cười nói: "Cha con là đồ đê tiện trời sinh. Nếu mẹ không đá cha con hai cái sẽ cảm thấy không thân mật, đạp ngược lại cảm thấy an toàn. Không tin con hỏi cha con một chút xem cha con có phải thích bị mẹ đá hay không?"
"Cha, cha thích bị mẹ đá hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hoi-mau-he-nhat-ky-nhieu-chong-2/2521133/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.