Chương trước
Chương sau
Editor: demcodon


Đàn ông tộc Tê Giác đều là những thợ săn thú giỏi, hàng năm đều lang thanh qua những rừng núi nguy hiểm và phát hiện kẻ địch xâm chiếm. Trong thời gian rất ngắn đã cầm những thanh gỗ sắc nhọn đến từ bốn phương tám hướng.

Rất nhanh không biết từ nơi nào phóng mũi tên đến xỏ xuyên qua đùi. Những người đàn ông từng người ngã xuống.

Khi bọn họ phát hiện tình huống không ổn đều lớn tiếng hét to lên. Bọn họ không có trải qua loại đấu pháp này, khó tránh khỏi hoảng loạn. Một mặt lợi dụng cây to tránh né những mũi tên xuất quỷ nhập thần, một mặt giúp đám người Rambo chạy nhanh bảo vệ nữ tù trưởng và bọn nhỏ trốn đến hang động.

Bạch Tuyết Thường trải qua mười mấy ngày sống chung đã có tình cảm với mấy đứa trẻ tộc Tê Giác. Chỉ sợ một đứa bị thương cũng đều làm cô buồn. Cô đứng đối diện nói với Rambo: "Anh đi trông bọn nhỏ đi, mặc kệ tôi."

"Bọn nhỏ có tay có chân không cần em nhọc lòng." Rambo không khỏi phân trần ôm nữ chủ nhân lên vừa chạy vào hang động vừa kêu bọn nhỏ tránh né.

Bạch Tuyết Thường nôn nóng nhìn đám người chạy xung quanh, hơn ba mươi đứa trẻ đều là hy vọng của cô, thiếu một người cũng đau lòng.

May mắn kẻ tấn công không có hứng thú với những đứa trẻ.

Vèo! Một tia sáng xuyên qua bóng tối, chỉ thấy lóe lên ánh sáng bạc, đùi Rambo trúng một mũi tên. Gã hơi lảo đảo, dùng thân mình ngăn cản nữ chủ nhân trong ngực không cho mũi tên kẻ địch bắn trúng.

"Cha!" Lôi mới vừa chạy đến cửa hang quay đầu lại thấy cha bị thương thì kêu lên một tiếng sợ hãi. Khi muốn chạy vòng đến bị Rambo lớn tiếng hét ngăn cản.

Vèo! Lại một tiếng lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí.

Phốc! Một chân khác của Rambo trúng mũi tên. Gã cộp một tiếng quỳ xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt Bạch Tuyết Thường, hét lên như sắp chết kêu Ellen, Joe, Moses đến đây bảo vệ chủ nhân.

Trên quảng trường khắp nơi đều là bóng người hỗn loạn. Ba người Ellen nghe thấy Rambo gọi lập tức chạy như bay đến, còn chưa đến gần thì không biết từ nơi nào bắn ra ba mũi tên cắm ở trên đùi.

Bọn họ nâng chân có ghim mũi tên chân thất tha thất thểu chạy đến.

"Người tộc Tê Giác lắng nghe, đừng phản kháng. Tôi lấy danh nghĩa tù trưởng ra lệnh cho mọi người không được chống cự, đừng chạy, tất cả ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống." Bạch Tuyết Thường cao giọng hét to, trên sân ầm ĩ cãi cọ ồn ào. Chỉ có mấy người đàn ông khoảng cách gần mới có thể nghe được.

Cô lo lắng kêu Rambo truyền lệnh thay mình.

Rambo thở dài đành phải lớn tiếng truyền mệnh lệnh của chủ nhân ra ngoài.

Trong mắt Bạch Tuyết Thường ướt át, mặc dù không có yêu Rambo. Thậm chí hơi oán hận, nhưng giờ phút này gã chịu mạo hiểm sinh mang để bảo vệ cô lại không thể không cảm động.

"Rambo, thả tôi xuống, người tấn công là người của Tuyết Quốc. Tôi sẽ không gặp nguy hiểm."

"Anh sớm đoán được. Nếu không sao em có thể bình tĩnh như vậy." Đôi mắt đỏ của Rambo lộ ra từng đường tơ máu, không những không có thả lỏng còn ôm chặt cô, đau đớn mỉm cười: "Chủ nhân, anh sẽ không buông tay."

"Anh muốn chết hả?" Bạch Tuyết Thường hét lớn một tiếng.

Rambo nhớ đến ngày đó bắt Bạch Tuyết Thường đi, cô nói tộc Tê Giác sẽ gặp xui xẻo. Quả nhiên không có nói sai, vũ khí giết người mạnh mẽ như vậy gã chưa từng nghe thấy.

"Hãy để đàn ông của em giết chết anh đi!" Rambo cười đến thỏa mãn mà đau thương: "Mấy ngày nay là mấy ngày anh vui vẻ nhất từ lúc chào đời đến nay, đáng giá anh dùng sinh mạng trao đổi."

Bạch Tuyết Thường nhìn xung quanh đã không có ai phản kháng. Đàn ông tộc Tê Giác nghe vậy hiểu rõ tất cả mũi tên chỉ bắn trên tay hoặc là trên đùi. Những kẻ tấn công không muốn lấy tính mạng của bọn họ, chỉ cần không phản kháng thì còn đường sống.

Mặc dù phản kháng cũng không có tác dụng, kẻ địch quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức bọn họ muốn liều mạng cũng không làm được.

"Rambo, cậu dẫn chủ nhân và bọn nhỏ bỏ chạy, chúng ta đến che chở cho cậu." Ellen, Joe, Moses dùng cả tay lẫn chân bò đến, dùng thân thể ngăn cản góc chết kẻ tấn công bắn tên. Sắc mặt Ellen nôn nóng thúc giục Rambo dẫn theo chủ nhân đi nhanh. Trong suy nghĩ của y: chỉ cần lưu lại hạt giống hy vọng thì tộc Tê Giác có hy vọng hồi sinh.

Rambo nghiến răng, không màng tên ghim trên đùi ôm Bạch Tuyết Thường nghiêng ngả lảo đảo vào hang động.

--- ---
Dưới một cây to cách xa hàng trăm mét, một thanh niên cao to giơ tay rút một mũi tên từ ống tên đặt lên cung, cung mở ra như trăng tròn. Trên gương mặt đẹp trai lóe lên một tia tàn ác khát máu, lo lắng và tìm kiếm hơn nửa tháng làm hắn gần như phát điên. Lúc này hắn không muốn nương tay.

"Không thể giết chết, Ưng, em gái của con nhất định không muốn con làm như

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.