Phó Vân thấy nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có chút mê ly, mangtheo đau xót, cũng mang theo tình cảm nhưng hắn biết ánh mắt này khôngphải thuộc về mình, chính là thuộc về một người tên Vân khác.
“Vân, anh có khỏe không?” Mạn Tâm vươn tay ra, vuốt ve mặt của hắn,nhưng trong khoảnh khắc khi đụng vào hắn, đột nhiên kịp nhận ra ngườitrước mắt không phải là anh.
“Thật xin lỗi.” Nàng lên tiếng nói xin lỗi.
“Không cần…” Phó Vân không thèm để ý, trong lòng càng nghi hoặc, nhìn ra được nàng đối với nam nhân tên Vân tình cảm sâu nặng. Nhưng dườngnhư nàng cũng rất thích Mộ Dung Ưng. Mà nàng từng nói mình nhìn rấtgiống nhau nam nhân kia, hắn cũng từng phái người đi thăm dò tìm kiếm,nhưng lại không có một chút tin tức.
Mạn Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng cũng không biết mình làm sao vậy?Nàng yêu Vân, thế nhưng trong giây phút đó, trong đầu nàng lại hiện rahình bóng Mộ Dung Ưng. Chẳng lẽ mình thay lòng rồi sao? Không, sẽ không. . . .
Dương Tử Vân vừa đến vương phủ liền nghe quản gia bẩm báo. “Vương gia đã ngây ngốc ở trong thư phòng một ngày.” Thật ra hắn biết Trữ An đirồi, là nàng vứt bỏ đại ca. Hắn đã biết nữ nhân này không tầm thường.Nhưng vì đại ca, hắn phái người nghe ngóng theo dõi tin tức của nàng.
“Đại ca.” Hắn đẩy cửa đi vào.
“Tử Vân. Ngươi đến rồi.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn, buông vật trong tay ra.
Dương Tử Vân nhìn sắc mặt của hắn bình tĩnh như thường. Nhưng hắnbiết đại ca vốn là người không quen biểu đạt ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582712/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.