Khụ khụ, khụ khụ, thấy hai người giằng co, nãy giờ luôn luôn thờ ơlạnh nhạt nhưng Phó Vân vẫn nhịn không được lên tiếng,”Các người dườngnhư phớt lờ ta, có phải nên hỏi ý kiến của ta một chút hay không.”
“Tránh qua một bên, nơi này không đến phiên ngươi lên tiếng.” Hai người đồng thời quay đầu lại mắng hắn.
“Xem ra các ngươi thật ăn ý, ta có phải nên chủ động rời khỏi haykhông?” Phó Vân thật sự chịu không được bộ dạng hữu tình mà giả bộ vôtình của bọn họ nữa. Nếu lúc này hai người thật sự có tình cảm, hắn cũng không nên có ý định chia rẽ bọn họ.
“Biến.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng phun ra một chữ.
“Ta sẽ đi nhưng ta muốn chờ quyết định của cô ấy. Tuy rằng ngươi cóđem cô ấy tặng cho ta, nhưng nếu cô ấy muốn ở lại, ta sẽ không ép buộc.Chỉ cần cô ấy muốn đi, ta nhất định sẽ mang cô ấy đi.” Phó Vân tiếp tụcnhàn nhã uống trà.
Mạn Tâm thấy bọn hắn nhìn chằm chằm vào mắt mình. Nàng biết bọn hắnđang chờ quyết định của mình, trong lòng nàng giãy dụa đấu tranh. Nàngkhông biết hắn biểu đạt như vậy có được xem là yêu không. Mình có thểtrở về không? Nhưng làm sao trở về? Có thể là trong tình yêu của hắn cómang theo oán hận, nàng nhất định phải làm hắn hoàn toàn yêu mình. Nàngnhất định phải rời đi, bởi vì nàng muốn đi làm một việc. Một việc đốivới hắn và nàng đều rất quan trọng. Nếu như mình rời khỏi, có thể thựcsự đả kích hắn, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, nàng nhất địnhphải giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582711/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.