Nhìn Mộ Dung Ưng đứng ở cửa sắc mặt âm trầm. Mạn Tâm ngây ra một lúc, hỏi: “Đã trễ thế này rồi sao chàng lại tới đây?” Quá kinh ngạc, hắnchưa bao giờ đêm hôm khuya khoắt lại đến phòng nàng.
“Nơi này là vương phủ của bổn vương. Bổn vương muốn đến khi nào thìđến? Vậy ra ngươi cũng biết đã trễ thế này, tại sao còn chưa chịu nghỉngơi?” Mộ Dung Ưng nhìn thấy trên bàn đặt một cuộn dây đai lưng dínhmáu, dùng để băng bó vết thương. Ai bị thương, nhìn thấy nàng hoàn hảo,chắc không phải là nàng.
Hắn vừa nói xong, Mạn Tâm liền hiểu rõ. Hắn biết Phó Vân lại đến đây. Nhưng nàng cũng không muốn giấu diếm, thẳng thắng nói: “Vừa rồi Phó Vân ghé qua. Hắn đến để giải thích tại sao buổi chiều hắn vì chuyện gì màkhông xuất hiện. Thì ra hắn bị thương, ta đã giúp hắn băng bó vết thương một chút.”
Nhìn nàng thản nhiên nói như thế. Sắc mặt Mộ Dung Ưng thoáng dịu đimột chút, nhưng vẫn còn có chút tức giận, “Nếu chỉ để giải thích, vì sao không đi cổng trước?”
“Chuyện này chàng nên đi hỏi hắn, có lẽ hắn ngại đi cổng trước phiền toái.” Mạn Tâm nghĩ như vậy.
“Hừ.” Mộ Dung Ưng hừ lạnh một tiếng, “Phải không?” Đêm hôm khuya khoắt, hắn đương nhiên sẽ không đi cổng trước.
“Có phải hay không thì có vấn đề gì ở đây? Dù sao từ trước tới naychàng đều không có để ý.” Lúc nói ra những lời này trong lòng Mạn Tâm có chút chua xót.
“Làm sao nàng biết bổn vương không để ý?” Mộ Dung Ưng lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582710/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.