Mộ Dung Ưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng liền hiểu, thì ra nàngnghĩ mình là… Lập tức nói: “Đừng nghĩ bậy. Bổn vương không có xấu xa như vậy.”
“Chàng không phải đến vì cái kia. Vậy chàng đến đó làm gì?” Mạn Tâmkhó hiểu hỏi. Kỳ thật, nhìn thế nào hắn cũng không giống loại người đó.
“Nàng hỏi quá nhiều rồi. Những điều này nàng không cần biết.” Mộ Dung Ưng nói.
“Không nói thì thôi.” Mạn Tâm văn vẹo eo lưng mỏi. “Cuối cùng cũng ăn no.” Ánh mắt ái muội nhìn hắn, quyến rũ nói: “Đêm nay có muốn ở lại hay không?”
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Mộ Dung Ưng nói xong câu đó, đứng dậy bỏ đi.
“Thiệt là, ta đáng sợ như vậy sao? Chàng còn chưa có ăn cơm nha.” Mạn Tâm thật sự có cảm giác thất bại. Vì nàng không đủ sức quyến rũ, haytại hắn tự chủ quá cao.
Mộ Dung Ưng nghe được giọng nàng lẩm bẩm, sắc mặt bất giác trở nêndịu dàng. Nàng làm sao biết được trong lòng của hắn đang mâu thuẫn.
Tắm rửa thoải mái xong, Mạn Tâm vừa muốn nằm xuống. Cảm giác thấy cửa sổ bỗng nhúc nhích, một bóng người liền đứng ở trước giường của nàng.Hù nàng xuýt muốn hét to.
Liền bị người bịt miệng, “Đừng kêu, là ta.”
Lúc này nàng mới nhìn rõ ràng người trước mặt. Cơn tức giận chợt bùng lên, “Phó Vân, ngươi còn dám tới. Đem ta ném ở nơi đó, ta còn chưa tìmngươi tính sổ đâu.”
“Bây giờ không phải là ngươi trở về lành lặn nguyên vẹn sao?” Phó Vân nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta không trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582709/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.