Ba ngày sau.
Mạn Tâm nhìn thấy sắc mặt ba cô gái kia đã suy yếu đến trắng bệch,nhìn đóa hoa Tuyết Liên đã muốn hé nở nói: “Được rồi, đến lượt ta đi.”Ba ngày qua bọn họ đã mất máu quá nhiều, nếu không nhờ hắn có thuốc bổmáu chống đỡ chỉ sợ đều ngã xuống. Thế nhưng hắn vẫn kiên trì không đểcho nàng hiến máu.
“Nếu bọn họ tiếp tục không được nữa thì sẽ tới cô.” Phó Vân biết sức khỏe của nàng mới vừa hồi phục không lâu.
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Mạn Tâm nhìn hắn, nếu là Vân hắn nhất định sẽ đau lòng ôm lấy mình.
“Ta ngại máu của cô không có đủ dinh dưỡng.” Phó Vân liếc mắt nhìn nàng một cái. Nữ nhân này sao nói chuyện thẳng thừng như vậy.
“Đúng rồi, sư phụ của ngươi đã đến chưa?” Mạn Tâm hỏi.
“Nếu theo như dự kiến thì khoảng một canh giờ nữa.” Phó Vân nói.
“Chúng ta tưới cho Tuyết Liên nở hoa, chỉ cần không cho nó hoàn toànnở rộ là tốt rồi. Như vậy chờ khi ông đến đây có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.” Mạn Tâm đề nghị.
Phó Vân gật đầu, chữ ‘được’ còn chưa nói ra miệng, thì nhìn thấy mộthắc y nhân vội vàng chạy vào bẩm báo: “Thiếu chủ, không tốt, vừa rồithuộc hạ nhận được pháo hiệu cầu cứu dưới chân núi bắn lên.”
“Pháo hiệu cầu cứu?” Phó Vân đứng bật dậy. Chẳng lẽ là sư phụ cóchuyện gì? Lập tức phân phó: “Ngươi phái vài người ở lại chỗ này. Nhữngngười còn lại đều lập tức xuống núi.”
“Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay nói.
Mạn Tâm chưa kịp hỏi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582713/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.