“Tứ sư huynh!”
Hà Khổ nhìn ông ta, cười khổ với tôi: “Tứ sư huynh đã nhìn thấu sống chết, vì vậy khụ!” “Đời người tội gì tự làm khổ mình, sống vậy có gì vui” Hà Hoan thả mũi tên sắt lên bàn trà.
Tìm hai thanh nẹp trúc ra, kẹp lấy đầu gối của tôi, dùng sức kéo xuống phía dưới: “Tiểu sư muội, cô nên ở chung nhiều với Hà Khổ, như vậy sẽ không còn lưu luyến tình yêu gì nữa. Tốt nhất cách A Vấn và Hà Vật xa một
chút, hai người bọn họ.”
Ông ta vừa nói chuyện vừa chậm rãi kéo thanh trúc xuống phía dưới.
Cái này rất giống thanh kẹp thịt, cho dù chân tôi sưng tê, ông ta kẹp như vậy cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu và đau đớn dữ dội.
Có điều, rõ ràng có máu bầm sền sệt màu đen từ miệng vết thương của mũi tên sắt bị ép chảy ra.
Hà Hoan còn cầm một cái bát hứng lấy, chờ sau khi hứng đầy một bát, cũng mặc kệ đã kéo xuống cuối hay chưa, dứt khoát nới lỏng thanh trúc. Sau đó vô cùng tùy ý lấy một bình sứ nhỏ trong hòm thuốc ra đưa cho tôi:
“Uống hai viên, hai viên khác thì nhét vào miệng vết thương” Hà Khổ lại rất hiểu chuyện, nhận lấy bình sứ, đầu tiên để hai viên ra cho tôi uống, sau đó đưa hai viên cho Hà Hoan: “Trong máu tiểu sư muội có Hắc Lệ, tôi không dám động vào, tứ sư huynh nhét vào đi”
“Chuyện này có gì đâu chứ” Hà Hoan nhận lấy thuốc, nhét vào hai đầu vết thương do mũi tên xuyên qua: “Hai viên thuốc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637189/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.