Còn cả định Trần Hồn giữa ẩn đường tôi nữa, cái gì mà tim gỗ đào nghìn năm, thoạt nghe rất có giá trị? Chẳng lẽ tôi không thể giàu có một lần sao? Sao cứ luôn bị đòi nợ vậy? “Hà Ca hả?” Hà Khổ bế A Bảo, đi theo tôi vào trong phòng: “Anh ta cũng là được
nhặt ở cửa Vấn Thiên Tông”
“Khi đó nhà này còn chưa xây thành thế này, là một căn nhà gạch” Hà Khổ đứng đó, nhìn tôi nói: “Ai cũng không biết anh ta đến như thế nào. Nhưng A Vấn vừa nhìn thấy anh ta đã đặt cho anh ta cái tên Hà Ca rồi, Thương Sinh Hà Cao
“Khi còn bé anh ta rất kỳ lạ” Dường như Hà Khổ nghĩ đến điều gì, khẽ cười: “Khi còn bé nhìn thấy một con chuồn chuồn bị gãy cánh, không bay được nữa, muốn khóc một trận. Nhìn thấy hoa tàn cỏ khô đều sẽ đau buồn, Hà Hoan giết gà giết vịt cũng sẽ khóc vô cùng thảm...”
Cô ta lắc đầu cười: “Khi còn bé A Vấn cảm thấy Hà Ca rất phiền, ném anh ta cho Hà Hoan trong, tìm được cơ hội thì sẽ đẩy ra, cho anh ta đi ra ngoài”
Cô ta nói rồi vội nhìn ra sau lưng tôi, chắc chắn Hà Ca không đến, lúc này mới nói với tôi: “Vào nhà đi!” Tôi lê cái chân đã chết lặng đi theo cô ta vào phòng, khi đi ngang qua bên người Ngưu Nhị, Ngưu Nhị tựa như không nhìn thấy tôi, chỉ lo phơi trái cây.
“Ngưu Nhị thiếu một hồn một phách, nhận thức không phải dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào cảm giác. Cô có định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637188/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.