Chương trước
Chương sau
Còn cả định Trần Hồn giữa ẩn đường tôi nữa, cái gì mà tim gỗ đào nghìn năm, thoạt nghe rất có giá trị? Chẳng lẽ tôi không thể giàu có một lần sao? Sao cứ luôn bị đòi nợ vậy? “Hà Ca hả?” Hà Khổ bế A Bảo, đi theo tôi vào trong phòng: “Anh ta cũng là được
nhặt ở cửa Vấn Thiên Tông”
“Khi đó nhà này còn chưa xây thành thế này, là một căn nhà gạch” Hà Khổ đứng đó, nhìn tôi nói: “Ai cũng không biết anh ta đến như thế nào. Nhưng A Vấn vừa nhìn thấy anh ta đã đặt cho anh ta cái tên Hà Ca rồi, Thương Sinh Hà Cao
“Khi còn bé anh ta rất kỳ lạ” Dường như Hà Khổ nghĩ đến điều gì, khẽ cười: “Khi còn bé nhìn thấy một con chuồn chuồn bị gãy cánh, không bay được nữa, muốn khóc một trận. Nhìn thấy hoa tàn cỏ khô đều sẽ đau buồn, Hà Hoan giết gà giết vịt cũng sẽ khóc vô cùng thảm...”
Cô ta lắc đầu cười: “Khi còn bé A Vấn cảm thấy Hà Ca rất phiền, ném anh ta cho Hà Hoan trong, tìm được cơ hội thì sẽ đẩy ra, cho anh ta đi ra ngoài”
Cô ta nói rồi vội nhìn ra sau lưng tôi, chắc chắn Hà Ca không đến, lúc này mới nói với tôi: “Vào nhà đi!” Tôi lê cái chân đã chết lặng đi theo cô ta vào phòng, khi đi ngang qua bên người Ngưu Nhị, Ngưu Nhị tựa như không nhìn thấy tôi, chỉ lo phơi trái cây.
“Ngưu Nhị thiếu một hồn một phách, nhận thức không phải dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào cảm giác. Cô có định Trấn Hồn nhập thể, khí tức và âm hồn thay đổi, anh ta không cảm giác được cô nữa rồi” Hà Khổ thấy tôi nhìn Ngưu Nhị, trầm giọng nói: “Chúc mừng cô đã không còn là Long Duy
Tôi đưa tay sờ lên ấn đường của mình, nhìn Ngưu Nhị.
Dường như anh ta rất vui vẻ, nhìn hoa quả lẩm bẩm nói: “Cái này ướp muối, cái kia ngâm đường, cái kia muối chua. Chờ Long Duy đến, đều đưa cho cô ấy ăn”
Nhưng mà quả thật là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc. “Ôi, dù sao cũng không chết được, có gì đáng xem đâu” Hà Hoan liếc nhìn tôi, ngồi xuống cạnh bàn trà, VỖ VỖ vào cái bàn: “Giơ chân lên, tôi xem một chút.”
Tôi thấy ông ta mở chiếc hòm thuốc bằng nhựa dẻo ra, bên trong đủ loại dụng cụ y học và rất nhiều bình sứ nhỏ, lại nhìn râu và lông mày của ông ta đã bạc trắng, ngoại trừ nét mặt sống không còn gì luyến tiếc, trái lại nhìn
cũng rất có kinh nghiệm.
Yên tâm đặt chân lên, kéo ống quần lên, lộ ra vết thương: “Bây giờ không cảm thấy đau nhức, có thể rút mũi
tên ngắn này ra không? Độc này.”
Còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng “phụt, Hà Hoan đã rút mũi tên ngắn dài mười centimet kia ra rồi. Tôi đau đến hít vào một hơi, buồn bực ôm một bụng tức nhìn ông ta. Cho dù tôi muốn lấy ra luôn, nhưng không cần làm chút công tác chuẩn bị nào sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.