Hơi nước theo tấm sắt bay hơi, vảy trên xương quai xanh tôi càng ngày càng đau. Giống như tưới nước nóng lên vậy, tôi xé cổ áo theo bản năng.
Cúi đầu muốn nhìn, vảy vốn là đen trắng đan xem, lúc này như bị lửa đốt, đỏ bừng.
Mặc Dạ gấp gáp đứng lên, sờ xương quai xanh, phất ống tay áo, phong kín lại phần xi măng. Sau đó thổi vào xương quai xanh tôi một cái, lúc này mới kéo tôi vội vàng đi ra ngoài. Hơi thở lạnh lẽo lướt qua vảy nóng, trong nháy mắt ép xuống cảm giác lửa nóng. "Tầng ba có phải làm." Tiêu Tinh Diệp vừa vặn xuống tầng, nói được một nửa, lại rút về. Lúc này tôi mới phát hiện, Mặc Dạ kéo cổ áo tôi, chậm rãi thổi hơi lạnh vào trong, đầu như chôn ở cổ tôi, nhìn qua quả thật hơi mập mờ. Vội thấp giọng ho khan một tiếng: "Tôi bị bỏng, Xà quân giúp tôi thổi một chút." "Ấy! Sao lại bỏng chỗ đó nhể." Tiêu Tinh Diệp đáp rất qua loa lấy lệ một câu, "Bịch bịch" lên lầu.
Mặc Dạ lúc này mới ngẩng đầu lên, nói: "Không sao."
Tôi chuyển mắt nhìn phía sau: "Làm thế nào giờ?" "Đây không phải là cửa vào." Mặc Dạ nhíu mày, lại lắc đầu nói: "Dù là cửa vào, cũng bị ba mẹ em phong ấn. Tạm thời không nên động, đợi khi tìm được cách thì nói sau. Chờ một chút tôi để Tiêu Tinh Diệp cầm xi măng lấp lại, tránh để em thấy không thoải mái." "Hoa văn phía trên." Tôi bây giờ nhớ lại, hoa văn trên tấm sắt có vẻ giống phù văn. Mặc Dạ trầm một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637127/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.