Mặc Dạ hẳn là muốn tìm nơi làm quan tài, có lẽ còn sẽ dùng tới thuật pháp, tôi ở đây này nhất định sẽ ảnh hưởng hắn.
Nếu hắn không muốn để tôi thấy, ở lại cũng vô ích.
Cho nên tôi cũng không ở lại nữa, đến thẳng tiệm mì của thím Lưu.
Thím Lưu đang ở bếp xử lý hai con cá, thấy tôi tới, cười haha với tôi: "Thằng nhóc kia biết điều thật, còn biết đưa hai con cá. Cháu ăn cơm không?" Hiện tại bà đứng trong phòng, ánh sáng trở tối hơn, trên tóc nhìn đen kịt, không nhìn ra gì.
Tôi cười một cái với thím: "Cháu ăn rồi."
"Gần đây thế nào?" Thím Lưu cầm một bình sữa đậu, mở nắp bình, đưa cho tôi, nói: "Chuyện thôn Trần Gia , giải quyết xong ba mẹ cháu cũng có thể trở về rồi."
"Đến lúc đó cháu nói với bọn họ thế nào..." Thím Lưu chỉ chỉ tường bên cạnh, cười nhẹ nói: "Bạn trai cháu làm nghề gì vậy?"
Bà đột nhiên đến gần, tôi cũng có thể thấy bên trong tóc đen có thứ gì đó nhỏ hơn rận, từ từ chui vào trong.
Bàn tay định cầm sữa đậu nành đưa lên, muốn sờ chúng, nhưng lại chui ngay vào tóc không thấy nữa.
"Thím có liên lạc với ba mẹ cháu không?" Tôi thu tay về, nhận lấy sữa đậu: "Không ai làm phiền, bọn họ không cần phải trốn."
"Sao họ liên lạc bác được. Nhận được tin chắc họ về đấy. Vẫn còn sớm, cháu thử đến trường xem tháng 9 có nhập học tựu trường được không, đi học lại, sang năm còn có thể thi lại một lần."Thím Lưu ngồi dựa ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637126/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.