"Mặc Dạ." Tôi thấy Mặc Dạ xuất hiện thì kéo hắn lại, rồi dừng sức đâm sào tre lên thân rắn.
Nhìn Liễu Đông Phương: “Anh cũng chết đi, anh có tin tôi sẽ đâm thân rắn này thành mấy khúc luôn không."
Tôi kéo Mặc Dạ chậm rãi lùi ra sau, trầm giọng nói với hắn ta: “Nếu anh không gắng gượng được thì về vòng ngọc rắn đen trước đi."
Dường như Mặc Dạ bị hạn chế gì đó nên sức lực không đủ, không thể dùng sức quá nhiều.
Ban nãy hắn ngăn Liễu Đông Phương hai lần, lúc này chắc đang gắng gượng rồi.
"Ha ha!" Liễu Đông Phương nghe rồi cười ha ha, nhìn tôi nói: “Quan tài rắn sắp xuất hiện, thế mà ngươi bảo Mặc Dạ đi trước? Long Duy, ngươi không biết quan tài rắn là cái gì sao?"
"Đã hiến tế con gái nhà họ Long thì quan tài rắn sẽ xuất hiện, ngươi có muốn xem không?" Liễu Đông Phương chỉ xuống mộ.
Cười nhạo tôi: “Ngươi biết tại sao mười tám năm trước, rõ ràng chị họ ngươi sinh trước ngươi một tháng, nhưng nhà họ Long lại phải chờ người sinh ra rồi hiến tế ngươi cho quan tài rắn không?"
"Vì bác ngươi bị mê hoặc, không chịu mang chị họ ngươi về, còn lấy tiền thu mua hết tất cả thôn dân, chỉ chờ ngươi ra đời rồi chôn ngươi vào đó thôi." Giọng nói Liễu Đông Phương lạnh lùng.
Giống như đang nói đùa vậy: “Nhưng khi mở quan tài ra, bọn họ thấy trong quan tài là vàng bạc châu báu truyền từ đời này sang đời khác nên nổi lòng tham, xui khiến ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/259339/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.