Thấy Mặc Dạ ngăn Liễu Đông Phương lại, tôi dừng lại một chút, rồi co giò chạy ra ngoài.
Tôi không quen thuộc khu rừng này, nhưng khi thôn dân lên núi đã để lại không ít dấu vết, tôi cứ chạy ra theo dấu là được.
Quả nhiên, chạy chưa xa lắm thì đã thấy xe của bác đậu ven đường, bọn họ chở không ít đồ đến.
Tôi lấy cục đá đập vỡ kính xe, tìm kiếm trong xe một hồi thì tìm thấy điện thoại bị bác lấy đi.
Ông ta vẫn chưa tắt máy, tôi vội vàng gọi điện báo cảnh sát, nhưng tôi cũng không xác định được vị trí, đành nói là ngọn núi phía sau thôn Hồi Long.
Vừa nói được mấy câu thì nghe thấy tiếng "ầm" của sấm chớp gần mộ, rồi tín hiệu điện thoại bị nhiễu, không thể nào gọi tiếp được.
Xe này không có chìa khóa thì không lái được, tôi nhìn xe rồi xoay người chạy theo dấu bánh xe.
Nhưng lần này chưa chạy được bao lâu thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thôn dân từ chỗ ngôi mộ, còn có tiếng kêu tê tái lòng của bác: “Long Thiền, Long Thiền!"
Long Thiền là tên của chị họ tôi, tôi nghiêng đầu định nhìn thì cảm thấy trên tay lành lạnh, vòng ngọc rắn đen về lại trên cổ tay tôi.
Mặc Dạ hiện ra, nắm lấy tay tôi: “Ta chỉ có thể vây Liễu Đông Phương một lúc, hắn ta đã dẫn lôi xuống, rắn gần đây đều bị hắn ta gọi đến, em mau rời khỏi đây."
Tôi còn muốn chạy, nhưng lại nghe thấy càng nhiều tiếng kêu thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/259338/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.