Một buổi sáng bình thường bước đến bên nhà Loan, ánh nắng vàng nhẹ nhànglen lỏi khắp từng tán cây kẽ lá, những cơn gió nhẹ nhàng thổi bay baychiếc rèm cửa phòng ngủ, Loan vẫn ôm chặt Định ngủ say hơi thở anh cônhẹ nhàng phả vào lồng ngực anh, Định đã tỉnh từ rất sớm nhưng vì Loanôm chặt nên đã đành phải nằm lại, khẽ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài củaLoan, đôi má có làn da khá mịn màng, Loan có một khuôn mặt sáng, tựnhiên, trong trẻo và rất thánh thiện, có lẽ vì những điểm này mà Địnhmới có thể giữ cô ở lại. Khẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trời bên ngoàivẫn nắng đẹp, nhưng sao trong Định thì chưa bao giờ có ánh nắng xen vào, không gian đang tĩnh lặng, chợt điện thoại của Định rung chuông, nhanhchóng bắt máy vì không muốn Loan bị đánh thức. Cúp máy xuống, khuôn mặtvừa mới chút sức sống đã nhanh chóng xuống cấp, người vừa nói gọi khôngai khác ngoài Doãn Băng, cũng chỉ vì người này mà anh mãi mãi không baogiờ sống tốt được, khẽ thở dài, Loan khẽ cựa mình, dụi nhẹ đôi mắt,ngẩng đầu nhìn Định:
Anh dậy rồi sao? Sao anh dậy sớm vậy?
Em xem đi, bây giờ mà còn sớm sao, nắng đã lên quá đầu rồi đó!
Vậy sao?
Ừm! dậy đi!
Cho em ngủ thêm chút xíu nữa thôi!
Loan trước giờ thích nhất là ngủ, mỗi khi ngủ là quên giời đất, quên mọithứ, nhiều lần Định thường chêu chọc cô là con heo lười. Loan khẽ xoayngười kéo cái chăn chum lên đầu, để che đi ánh nắng và tiếp tục ngủ.Định không biết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876922/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.