Tại nhà Lâm
Lâm bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng chỉ biết vùi đầu vào công việc, ngoàicông việc thì chỉ là rượu, say xỉn, quên ngày, quên tháng. Lâm vẫn đangngủ trong phòng, sau đêm qua say sỉn( Ngày nào cũng vậy luôn!),khi anhlờ mờ tỉnh lại, ngoài cảm giác đau đầu, Lâm còn thấy cánh tay mình đaunhói, vì hôm qua say quá lên không là đau, bây giờ tỉnh dậy mới ngấm. Cố gắng ngồi dậy, suýt xoa, vừa lúc đó Băng vào:
Anh dậy rồi sao? Đừng có ngồi dậy, anh đang bị thương mà!
Lâm trước giờ chưa bao giờ coi trọng lời Băng, vẫn cương quyết ngồi dậy:
Anh!( Băng gắt lên)
Anh ngồi dựa vào đây này!
Băng lấy cái gối kê lưng cho Lâm, Lâm trước giờ vẫn vô tình, ánh mắt, hànhđộng của anh thể hiện rõ điều này, chỉ có Băng ngu ngốc tự lừa dối bảnthân, mà kết quả cô nhận được chỉ là những sự đau khổ. Băng vẫn nhìnLâm, ánh mắt lo lắng vì vết thương lại dớm máu, nhưng khi Băng vừa địnhchạm tay vào Lâm, thì Lâm đã gạt phắt tay cô:
Không! Em đừng đụng vào!
Băng bị hành động này của Lâm làm tổn thương, nhưng cô rất cứng đầu khôngbao giờ biết bỏ cuộc, Băng với tay lấy cốc nước, cùng với những viênthuốc:
Anh uống đi!
Lâm uống thuốc xong, rồi anh lại quay mặt raphía ngoài cửa sổ, dường như ở đó có gì thu hút anh hơn, hay là anh cốtình lảng tránh mắt Băng.
Băng có chút giận giữ, cô bước chân bước đến bên cửa sổ, thở dài:
Bên ngoài trời đẹp lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876923/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.