Vài ngày sau, Lâm nói là gia đình có tiệc nên hai người phải về dự, từ ngày dọn ra Hạ với Lâm cũng rất ít khi về nhà, Lâm thường xuyên từ chối,nhưng lần này thì không từ chối được:
Em! Tan làm chưa? Anh qua đón!
Dạ!
Ok! 5 phút nữa anh qua!
Hạ vừa mới ra tới cổng, thì vô tình chạm vào một chàng trai, dáng người cao lớn, thân hình body hơn nữa còn rất quen nữa:
Anh! Tôi xin lỗi, tôi không để ý!
Là anh sao?( Lại tình cờ gặp Định, không biết là lần thứ mấy)
Anh không sao chứ? Lần trước..
Hạ cảm thấy xấu hổ khi lần trước Lâm đã vô cớ đánh Định:
Ừm! Không sao!
Ồ! May quá anh làm em sợ quá, sợ...
Sợ gì?
Sợ khuôn mặt bảnh trai của anh sẽ bị cú đấm đó làm thành sẹo, như vậy chắc chắn em sẽ cảm thấy có lỗi lắm, cũng may thật phải không?
Hạ khẽ thở nhẹ, nụ cười tươi trên môi, mỗi lần Hạ cười nó đều khiến Định ngây người, thấy Định lạ, Hạ khẽ đấm nhẹ vào người anh:
Anh sao vậy?
Định không biết tại sao lại nắm chặt lấy tay Hạ, trông giây phút mờ ảo hìnhbóng một cô gái hiện lên, nó khiến Định không kiểm soát đã ôm trầm lấyHạ:
Anh sao vậy? Buông em ra!
Hạ đẩy Định ra, Định ngây người:
Anh! Anh xin lỗi, nhưng thực sự mỗi khi em cười nó làm anh luôn nhớ về cô ấy( Định nói giọng có chút lạc)
Cô ấy?( Hạ rất tò mò)
Định khẽ dụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876842/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.