Những ấm ức có thể nói ra thì chẳng phải là ấm ức rồi.
Sự ấm ức chẳng ai quan tâm, thậm chí cũng chẳng có có tư cách để nói ra.
Khương Nghênh đã bị bắt nạt suốt những năm qua, dù là ở nhà họ Châu hay ác ý từ thế giới bên ngoài, từ khi còn đi học cho đến khi bước vào xã hội.
Không phải cô vốn sinh ra tính tình đã là người lạnh lùng, thờ ơ và xa lánh mọi người, mà cô bị bào mòn từng chút một theo thời gian, cuối cùng thì cô thành cô của hiện tại.
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh trầm mặc hồi lâu.
Châu Dị không nghe thấy cô nói gì, cũng không hỏi thêm.
Hai người im lặng một lúc trong điện thoại, Khương Nghênh nghe thấy tiếng xào xạc từ đầu bên kia của điện thoại.
Khương Nghênh nhẹ nhàng hỏi:
"Anh đang làm gì vậy?"
Châu Dị giọng nói trầm thấp khàn khàn:
"Đang mặc quần áo."
Tim Khương Nghênh đập nhanh mấy nhịp, cô đã rõ câu trả lời nhưng vẫn kiểu biết rõ mà vẫn hỏi: "Tối nay anh ra ngoài?"
Giọng nói của Châu Dị không rõ là vui hay buồn: "Ừ."
Nghe vậy, Khương Nghênh nghĩ rằng có thể mình sẽ nghe lầm, đầu ngón tay chạm vào kính cửa sổ:
"Châu Dị."
Châu Dị đang mặc quần áo ở đầu bên kia của điện thoại, tạm dừng một chút: "Hả?"
Khương Nghênh:
"Lúc còn nhỏ, mẹ anh đánh anh ác không?"
Châu Dị như nghẹn thở, anh nhận ra được điều gì đó, vội vàng mặc quần áo, ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539433/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.