Thấy Khúc Tích im lặng, Bùi Nghiêu cúi đầu dùng khăn tay lau vết máu còn sót lại trên đốt ngón tay, cau mày nói:
"Tôi đưa cô đi khám bác sĩ, kẻo sau này cô bị nhiễm trùng rồi quay lại trách cứ tôi."
Mỗi lần Bùi Nghiêu lau vết máu trên đốt ngón tay, Khúc Tích lại cảm thấy tim mình rơi ba nhịp.
Thứ Bùi Nghiêu lau là máu của người khác.
Đó rõ ràng là bài học cho cô!
Bùi Nghiêu nói xong, Khúc Tích lắc đầu nguầy nguậy:
"Sếp Bùi, thật sự không cần đâu."
Bùi Diệu: "Cần đi!"
Khúc Tích chân thành nói:
"Thật sự không cần đâu."
Khúc Tích vừa nói vừa đưa mắt tìm sự giúp đỡ từ Khương Nghênh.
Nhìn hai người tương tác, Khương Nghênh mím môi muốn cười.
Rất rõ ràng là hai người hoàn toàn không ở cùng tần số, một người đang ở kênh thể thao vừa mới kết thúc, còn một người thì đang lơ lửng trên kênh pháp chế.
Ánh sáng trong phòng mù mờ, Bùi Nghiêu chỉ phát hiện ra sự tồn tại của Khương Nghênh sau khi chùi máu.
Đầu tiên, anh hơi ngạc nhiên:
"Nghênh Nghênh?"
Khương Nghênh cười nói: "Ừ."
Bùi Nghiêu:
"Em không ở nhà với Châu Dị à?"
Khương Nghênh khựnglại, chưa kịp tiếp lời đã nghe thấy Bùi Nghiêu đùa giỡn nói:
"Châu Dị thể chất kém quá, gặp gió có chút xíu mà cũng bị cảm."
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh không thể nào tiếp lời được.
Cô chợt nhận ra một vấn đề, dường như trên thế giới này tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539432/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.