Gió ở góc phố đêm nay đặc biệt thổi mạnh.
Khương Nghênh từng tự hỏi liệu mình có bị ảo thính hay không.
Nhưng Châu Dị tựa hồ cũng không nghĩ đến chuyện bỏ qua cho cô như vậy, anh cúi đầu kề vào tai cô thốt lên từng chữ một: "Khương Nghênh, anh rất muốn yêu em, rất muốn."
Cơ thể của Khương Nghênh hoàn toàn như đóng cứng bởi vòng tay của Châu Dị.
Bàn tay ôm eo cô của Châu Dị di chuyển xuống dưới, phủ lên mu bàn tay cô, cưỡng ép cô đan các ngón tay vào, khóa chặt các ngón tay của cô.
Lời tỏ tình của Châu Dị đến đột ngột nhưng lại không hề đột ngột.
Trong tiềm thức, Khương Nghênh dường như đã đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được phản ứng tâm lý của mình, tay chân lạnh ngắt.
Hai người cứ vậy trong gió lạnh chừng bảy tám phút, Châu Dị thở phào nhẹ nhõm, giọng nói giả vờ nhẹ nhõm:
"Về nhà thôi!"
Châu Dị nói xong, đưa tay vuốt tóc Khương Nghênh, sau đó nắm tay cô đi về nhà.
Trên đường về nhà, cả hai im lặng suốt chặng đường.
Sau khi về đến nhà, Khương Nghênh đi vào phòng tắm không ra nữa, cô đậy nắp bệ toilet lại và ngồi trên ấy, thẩn thờ ngẩn ngơ.
Câu nói "Khương Nghênh, anh muốn yêu đương với em" của Châu Dị cứ văng vẳng bên tai cô.
Khương Nghênh ngồi trong phòng tắm bao lâu thì Châu Dị đứng ở ngoài cửa bấy lâu.
Khương Nghênh lấy lại tâm trạng rồi đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539434/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.