Châu Dị chỉ hôn phơn phớt, không sâu.
Giây phút Khương Nghênh được buông ra, cả người còn chưa kịp thoát ra khỏi dục vọng.
Châu Dị tựa trán vào cô, nhẹ nhàng cười nói:
"Anh bị cảm, sợ lây cho em."
Khương Nghênh đỏ mặt đến mức không nói được một lời bào chữa nào mà chỉ có thể im lặng.
Khương Nghênh không giỏi lừa dối bản thân, cũng không giỏi nói dối.
Cô không thể tự tin nói với Châu Dị lúc này rằng cô đang rất bình thản.
Châu Dị nhìn thấy dục vọng trong mắt cô, những ngón tay mảnh khảnh của anh véo sau gáy cô:
"Em ngoan đi, thực sự không được."
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, khàn giọng dỗ dành cô:
"Không phải em hẹn Khúc Tích sao? Có phải là sẽ uống rượu không? Anh bảo Trần Triết đưa em đi nhé?"
Khương Nghênh nhìn vào bên trong cổ áo Châu Dị, một đoạn xương đòn lờ mờ ẩn hiện, cô mím môi:
"Không cần đâu."
Sau khi Khương Nghênh ra khỏi văn phòng Châu Dị, cô đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Vừa lên xe, cô đã nhận được cuộc gọi từ Khúc Tích.
Dạo này Khúc Tích rất vui vẻ, giọng nói lộ ra vẻ vui mừng:
"Nghênh Nghênh, sao giờ còn chưa tới?"
Khương Nghênh xoay tay lái:
"Mới tan sở."
Khúc Tích:
"Mới tan sở? Tôi còn kẹt việc ấy chứ! Đáng lẽ cậu phải tan làm từ nửa tiếng trước mới phải."
Khương Nghênh mặt không đổi sắc đáp:
"Tôi đột ngột có chút việc phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539430/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.