Châu Dị vừa nói xong, đầu ngón tay Khương Nghênh chạm vào công tắc trên tường.
Tiếng tách nhỏ vang lên, phòng nghỉ chợt bừng sáng.
Châu Dị nhắm mắt lại theo bản năng, mấy giây sau mới nheo mắt nhìn về phía cửa phòng.
Thấy Châu Dị nhìn sang, Khương Nghênh cầm chén thuốc bước lên, hơi khom lưng đặt chén thuốc lên bàn ở đầu giường, cô liếc nhìn gương mặt ửng đỏ của Châu Dị, nhẹ giọng nói:
"Anh sốt à?"
Giọng nói Châu Dị khàn khàn khô khốc, khóe miệng khá cứng:
"Không có."
Khương Nghênh:
"Giọng khàn khàn thế này rồi còn gì."
Châu Dị giơ tay kéo vạt áo để tản nhiệt:
"Do chiều có uống rượu."
Lý do này của Châu Dị khá thanh tân thoát tục, Khương Nghênh gõ lên chén thuốc trên bàn đầu giường:
"Nếu tôi bị cận thị hơn 7 độ, có lẽ tôi sẽ tin."
Châu Dị ốm khá nặng, nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, ngơ ngác hỏi lại:
"Hả?"
Thật hiếm khi Khương Nghênh thấy Châu Dị đờ đẫn như vậy, không khỏi mỉm cười bèn nói:
"Cận thị hơn 7 độ, không đeo kính, thì cách xa một mét sẽ không thể phân biệt được người và vật."
Châu Dị nghe vậy, dừng lại một chút, khịt mũi nói:
"Quá cường điệu rồi."
Khương Nghênh mỉm cười:
"Không phải cường điệu, Thường Bác cận thị nên hiểu rõ lắm."
Khương Nghênh nói xong cũng không vội thúc Châu Dị uống thuốc mà báo cáo sơ bộ về tình hình của Tôn Chấn với anh.
Hai má Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539429/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.