Châu Dị mặc Âu phục, đi giày da, dưới chân rải rác tàn thuốc, dường như đã đợi rất lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị hai tay đút túi quần, trong mắt hiện lên nụ cười hờ hững:
"Sao giờ em mới xuống?"
Khương Nghênh bước lên trước:
"Vừa mới nói chuyện xong."
Cận Bạch biết Châu Dị, nhưng anh chưa bao giờ gặp người thật, lần đầu tiên gặp, trong đầu anh chỉ có ba từ: đẹp trai quá!
Nhìn thấy Khương Nghênh đến gần, Châu Dị chủ động cầm lấy túi xách trên tay cô.
Khương Nghênh dừng lại, buông tay.
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng:
"Em đói không?"
Khương Nghênh:
"Vẫn chưa đói lắm."
Châu Dị:
"Trưa rồi, hay là anh đưa em đi ăn trước nhé?"
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh theo bản năng mím môi, xoay người lên xe:
"Đi thôi!"
Khương Nghênh và Châu Dị lần lượt lên xe, Khương Nghênh đang định khởi động máy thì cửa sau đột nhiên mở ra, Cận Bạch khom lưng bước vào.
Khương Nghênh và Châu Dị đều ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu cùng lúc khi nghe thấy tiếng động, Cận Bạch nghiêng người về phía trước cười tươi:
"Chị ơi, trưa ăn gì vậy?"
Khương Nghênh liếc anh rồi đáp:
"Không có phần cho cậu đâu."
Cận Bạch bĩu môi:
"Đừng chứ! Dù sao em đã vì chị mà chạy tới chạy lui cả buổi sáng. Vậy mà chị còn không cho người ta một bữa tử tế, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì người trong giới chúng ta sẽ nghĩ thế nào về chị?"
Khương Nghênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539423/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.