Giọng điệu bất lực của Châu Dị lộ ra vẻ tủi thân.
Khương Nghênh tay đang cầm tách trà khựng lại:
"Tôi không có giận."
Châu Dị hơi nheo mắt lại:
"Thật chứ?"
Khương Nghênh nghe vậy thì ngước mắt lên, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường:
"Thật sự không có."
Khương Nghênh nói xong, để tỏ ra mình không chột dạ, cô nhìn thẳng vào mắt Châu Dị.
Châu Dị cười nửa miệng, ánh mắt không hề nao núng cũng không né tránh, giọng nói bình tĩnh quyến rũ:
"Tối hôm qua... em cảm thấy thế nào?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh sửng sốt, nụ cười trên môi càng rõ nét, anh đứng dậy đi tới trước mặt cô, cúi người ấn lên trán cô:
"Bây giờ không phải giờ làm việc, chúng ta nói chuyện riêng nhé?"
Khương Nghênh cau mày, ngả người về phía sau:
"Cận Bạch sẽ quay lại nhanh đó."
Châu Dị giễu cợt:
"Cho nên em phải phối hợp thật tốt, chúng ta sẽ đánh nhanh thắng nhanh, cố gắng giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta trước khi cậu ấy quay lại."
Cho dù là những lời nói bình thường đi nữa, nhưng nếu chúng được thốt ra từ miệng Châu Dị, thì chúng đều có thể mang những hàm ý khác, vô cùng khiêu khích.
Khương Nghênh liếc nhìn anh, lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói:
"Giữa chúng ta có vấn đề gì cần giải quyết sao?"
Châu Dị một tay chống trên thành ghế tựa của Khương Nghênh, tay còn lại ấn vào một phần xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539424/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.