Châu Kỳ?
Khương Nghênh sửng sốt vài giây, cô thực sự không ngờ tới.
Cận Bạch thấy Khương Nghênh kinh ngạc, chồm người tới vỗ vào đôi chân đang tê cứng:
"Nói thật, em cũng không ngờ tới, vừa rồi nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau, em còn tưởng là mắt em có vấn đề."
Khương Nghênh mím môi, im lặng.
Châu Kỳ là người ít có tính uy hiếp nhất ở nhà họ Châu.
Học hành không giỏi, sự nghiệp cũng không có, yêu đương không biết bao nhiêu lần, nhưng bị lừa cũng không biết bao nhiêu lần.
Nói thẳng ra thì chỉ có cái hộp sọ chứ không có tế bào não.
Khương Nghênh suy tư một hồi rồi nói với Cận Bạch:
"Đi thôi, đưa tôi đến nhà Quan Luy."
Cận Bạch đưa tay chỉ đường:
"Lái xe vào trong khu dân cư rồi dừng lại."
Dưới sự chỉ huy của Cận Bạch, Khương Nghênh đậu xe ở tầng dưới tòa nhà của họ, hai người cùng nhau xuống xe và đi đến tầng mà Quan Luy ở.
Hơn mười phút sau, hai người xuất hiện trước cửa phòng Quan Luy, Cận Bạch gõ cửa, từ bên trong truyền đến giọng nói hiền lành của người phụ nữ trung niên.
"Ai vậy?"
Cận Bạch: "Ban quản lý."
Cận Bạch dứt lời, cửa được mở ra từ bên trong, bà Quan đứng ở cửa cau mày nhìn hai người:
"Hai người là người của Ban quản lý? Sao trước đây tôi chưa từng gặp? Sao hai người không mặc đồng phục?"
Bà Quan hỏi liên tục, Cận Bạch hạ giọng lẩm bẩm nói:
"Không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539422/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.