Giọng điệu Châu Dị trầm ấm, nồng hậu.
Đôi mắt đào hoa ngày thường đa tình rắc thính lung tung thì lúc này lại lạnh lùng và sâu thăm thẳm.
Bùi Nghiêu thấy vậy, ho nhẹ vài tiếng.
"Nghênh Nghênh thì sao? Thái độ của cô ấy thế nào?"
Nói đến thái độ của Khương Nghênh, vẻ mặt Châu Dị dịu lại."Lãnh đạm."
Bùi Nghiêu ồ lên, rồi hờ hững nói."Vậy thì chắc không sao, thái độ cũng giống với ông mà."
Bùi Nghiêu nói cứ như cứa vào lòng.
Như muốn đập vỡ phế quản Châu Dị.
Châu Dị chau mày nhìn anh."Thái độ giống như đối với tôi?"
Bùi Nghiêu thẳng thẳn."Không lẽ dạo này Khương Nghênh đổi thái độ với ông?"
Châu Dị cắn lệch điếu thuốc, rít qua kẽ răng:"Không có."
Bùi Nghiêu và Tần Trữ đều rõ tâm tư của Châu Dị với Khương Nghênh.
Người yêu thầm bao nhiêu năm, yêu mà không được.
Lúc này vừa có được, chắc chắn là thiếu điều muốn moi tim dâng lên trước mặt đối phương.
Chỉ tiếc là Khương Nghênh không phải là người phụ nữ bình thường, cứ như sắt đá, đừng nói là mở lòng, muốn tìm một khe hở thôi cũng khó nữa.
Châu Dị dứt lời, Tần Trữ bước lên vỗ vào vai anh."Được rồi, Nghênh Nghênh thế nào người khác không biết chứ ông thì rõ mà, cứ như đứa con trai, đừng có để bụng."
Bùi Nghiêu nhân cơ hội chen vào."Khuôn khổ."
Nếu cái chuyện so đo với một nghệ sĩ mới vừa ra lò này xảy ra vào một ngày trước thì có đánh chết Châu Dị cũng không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539371/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.