Khúc Tích nói một lượt với Khương Nghênh về chuyện Châu Dị đến gặp cô.
Khương Nghênh ngồi yên lặng đối diện với Khúc Tích và uống trà."Ừ."
Khúc Tích nghe vậy ngẩn ra, nhổm người kề sát vào mặt Khương Nghênh."Tôi nói lâu vậy mà cậu chỉ có trả lời tôi là "ừ"?
Khương Nghênh chau mày nhìn Khúc Tích, rồi đặt tách trà trong tay xuống, đẩy mặt Khúc Tích đẩy cô ngồi lại ghế."Hôm đó cậu gọi cho tôi nói lỡ lời, anh ấy tìm hiểu là rất bình thường."
Người tinh ý, sâu sắc như Châu Dị không tìm hiểu mới không bình thường.
Khúc Tích bĩu môi."Nếu biết cậu thản nhiên như vậy tôi nói với cậu từ lâu rồi."
Khương Nghênh cụp mắt."Không có gì không thản nhiên cả, giấy không gói được lửa. Chỉ cần là bí mật, thì có thể sẽ có ngày bị người khác phát hiện."
Có lúc Khúc Tích thực sự khâm phục sự bình thản của Khương Nghênh.
Tính cách gặp nguy cũng không rối loạn cứ như trời sắp sập thì cô cũng không hề chớp mắt.
Khúc Tích nhìn Khương Nghênh chăm chú một lúc, rồi hỏi:"Giờ cậu với Châu Dị rốt cuộc là thế nào?"
Khương Nghênh gõ nhẹ đầu ngón tay vào bên ngoài chén trà."Cũng giống như trước."
Có những chuyện Khúc Tích không muốn hỏi thẳng tuột, nhưng không hỏi cô lại ấm ức khó chịu trong lòng, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô lắp bà lắp bắp hỏi một câu."Giờ hai người sống chung nhà rồi, mà vẫn giống như trước kia?"
Ngón tay đang đặt trên cốc trà khựng lại. "Ừ."
"Nghênh Nghênh, lẽ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539372/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.